Thấy Tu Tam có vẻ cũng chẳng cần mặt mũi, bám dính theo Ôn Tu Viễn cùng ăn thịt gà, các đệ tử khác không muốn phải ra ngoài luyện công cũng thấy cảm động.
Tề Bảo chính là cái người không muốn luyện công đó. Thấy xác gà béo chất đống dưới đất, bốn người bên kia thì đang ăn ngon lành, nước miếng cũng đã bắt đầu ứa ra.
"Ôn huynh, cái này...", Tề Bảo hơi ngượng ngùng, vặn xoắn ngón tay, "Huynh bán gà không? Ta muốn mua một con."
Ôn Tu Viễn nghe thế, hắn và Nhϊếp Tử Tấn cùng lúc liếc mắt nhìn nhau, "Bán! Năm mươi linh thạch thượng phẩm, có thể gói lại nướng."
"Ta mua!" Tề Bảo không nói hai lời đưa đầy đủ linh thạch, sau đó đi tới bên cạnh Ôn Tu Viễn chờ đợi.
Mấy đệ tử quanh đó thấy Tề Bảo thành công thì cũng tiến tới vậy quanh Ôn Tu Viễn để mua gà.
Thoáng cái, xung quanh Ôn Tu Viễn đã bị người vây lại thành một vòng.
Còn lại vài đệ tử không nhúc nhích cũng đã ngửi thấy mùi thịt tỏa tới, bên tai còn nghe thấy tiếng khen tấm tắc không ngừng, thế là cũng không nhịn được gia nhập đội ngũ.
"Ngon quá đi mất hu hu hu hu."
Có đệ tử nọ gạt nước mắt ứa ra. Ống tay áo người đó bị gà đuổi nên rách toạc, cả người cũng te tua, bên hông còn bị thủng một lỗ to tướng, bây giờ mới có thể an tâm ngồi ăn, tất cả đều là nhờ ơn Ôn Tu Viễn.
"Ôn huynh, ngươi thật lợi hại!"
Lời vừa nói ra, các đệ tử lập tức hùa theo phụ họa.
"Công nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/536196/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.