Ở bên này,cả nhà cô đều đi tìm cô khắp nơi,anh và cả nhà anh cũng vậy,họ không ngờ được cô đang ở một thành phố khác,sống với một thân phận khác.
Vũ trụ thật kì lạ.
Khi hai người có thể ở bên nhau thì lại bị chia cắt! “Cậu đâu rồi! ”Cậu rất nhớ cô,rất nhớ,dù cô luôn từ chối,cậu vẫn luôn muốn ở bên cô.
Đó có lẽ là yêu?Trong phòng,cậu lôi ra một tấm ảnh đã cũ.
Ở trong bức ảnh là một cậu bé với đôi mắt lạnh lùng nhìn cô bé bên cạnh,cô bé đó mang nụ cười tỏa nắng ấm áp,ánh mắt ngây thơ trong trẻo.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu! và lại để mất cậu rồi! ”Cô bé và cậu bé đó là anh và cô hồi nhỏ.
Thật ra,từ trước khi biết ba mẹ hai người có giao tình,cậu và cô đã gặp nhau.
Toàn bộ kí ức trở về như một thước phim quay chậm trong trí óc cậu.
Năm đó cậu vẫn còn là một đứa nhóc ngang bướng lạnh lùng,gần giống như đầu gấu!!Vào một ngày hè đẹp trời,cậu bắt gặp một cô bé nhỏ nhắn bị mấy bạn nam bắt nạt.
Tính bỏ đi nhưng có gì đó không nỡ khiến cậu quay lại giúp cô.
“Mình là Vân.
Cảm ơn cậu đã giúp mình nha.
”“Tôi tên Quang,cậu không cần cảm ơn,vốn dĩ không định giúp cậu,chỉ là ngứa mắt mấy tên kia thôi.
”Sau ngày hôm đó hai người trở thành bạn tốt,dù cậu tỏ vẻ chán ghét nhưng trong lòng có phần thầm mến cô bé hồn nhiên này.
“Đồ ngốc,không biết chải chuốt sao?Đầu tóc bù xù như vậy,tóc mái dài quá che kín mặt rồi.
Nè,tôi có cái cặp tóc,cho cậu,không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-truong-dai-nhan-hay-tha-cho-toi/454949/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.