Dật Tư xua tay đáp:
-Khỏi cần! Khỏi cần!Độc Cô biểu đệ hiện giờ đã rời khỏi núi Dã Nhân không biết đi đâu rồi.
Kêu "ủa" một tiếng, Tiêu Anh ngạc nhiên hỏi:
-Sao tiên tử lại dám quả quyết thế?
Dật Tư đáp:
-Chính mắt tôi đã trông thấy Độc Cô biểu đệ rời khỏi núi Dã Nhân này.
Mọi người nghe nói càng kinh ngạc thêm. Dật Tư bèn kể chuyện ở ngoài cửa hang đợi chờ, ngẫu nhiên trông thấy có người cưỡi con chim điêu như thế nào cho các người hay và nói tiếp:
-Lúc ấy tôi lại tưởng là nhìn lầm người, nhưng bây giờ nghe Băng muội cho hay tình hình ở núi Dã Nhân mới biết rõ hai người cưỡi chim đó có thể cũng là Độc Cô Biểu đệ và Độc Cô Hưng trước là thư đồng bây giờ là sư đệ của y.
Long Sinh thở dài một tiếng cảm khái nói:
-Hơn ba mươi năm nay tôi chưa gặp Đại Bi TônGiả với Nam Môn Vệ Thích Đạo Song Tuyệt lại tưởng hai người đã sớm thoát khỏi trần gian rồi không ngờ hai người ấy vẫn còn ỏ trên tục thế này.
Dật Tư vừa cười vừa khuyên:
-Phạm huynh không nên cảm khái như thế nữa, bây giờ chúng ta nên đi Miêu Lãnh ngay chứ?
Long Sinh mỉm cười gật đầu. Thế là bốn người liền rời khỏi núi Cao Lê Cống đi Miêu Lãnh.
Nhưng khi các người tới Miêu Lãnh tìm khắp nơi trong núi cũng không thấy Ngũ Độc Cốc với Bách Hoa Đầm đâu hết.
Dật Tư cau mày lại thở dài nói:
-Tiếc thay trước kia tôi nghe môn hạ báo cáo tin này, không liên can gì tới mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lu-son-ky-nu/389333/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.