“Được không em?”
Lâm Sí cũng bị câu hỏi ấy làm cho khó thở.
Lý Đình Ngôn đã đến Chiang Mai được năm ngày, mùa hè ở Chiang Mai luôn quá ẩm ướt, đổ mưa bất chợt, kéo theo tâm trạng cậu cũng trở nên lầy lội.
Ngay từ khoảnh khắc gặp lại Lý Đình Ngôn trên phố, từ cái nhìn đầu tiên ấy, cậu đã muốn l.ột tr.ần anh.
Cậu muốn đè Lý Đình Ngôn xuống dưới lòng bàn tay mình, để lại trên cơ thể anh những dấu vết cuồng bạo, muốn trở thành một chiến binh hoang dại nhất, khiến Lý Đình Ngôn chỉ có thể cúi đầu xưng thần, khắc lên người anh dấu ấn thuộc về cậu.
Cậu chưa từng có khát khao chiếm hữu sâu đậm đến thế với bất kỳ ai.
Bao người vây quanh cậu, ngưỡng mộ vẻ ngoài của cậu, yêu thích sự ngạo mạn, đắm chìm trong ánh mắt cậu.
Nhưng cậu chỉ tùy tiện bố thí sự mập mờ như có như không.
Chỉ có Lý Đình Ngôn là khác biệt.
Lý Đình Ngôn là khác biệt.
Là người khiến cậu mang theo đau đớn mà rời xa, để rồi sau khi chia ly lại luôn nhung nhớ khôn nguôi.
Lòng bàn tay Lâm Sí đặt lên vai Lý Đình Ngôn, không quá mạnh, cậu hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình cũng khó chịu, nhưng lại gắng sức kìm nén.
Cậu hỏi Lý Đình Ngôn: “Anh… Vết thương trên người anh đã khỏi chưa?”
Khi cậu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Đình Ngôn không hề né tránh.
Lý Đình Ngôn sững người.
Anh không ngờ Lâm Sí lại biết.
Xương sườn anh đúng là từng bị gãy, đến giờ cũng chỉ vừa mới hồi phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-chay-kho-tat-tung-tu-tra/2749756/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.