Tôi lắc đầu, trước tiên dọn dẹp nhà cửa, sau đó mới bắt đầu thu dọn hành lý.
Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để mang theo.
Ba năm hôn nhân với Giang Thư Tự, năm thứ hai anh đã dọn ra ngoài, dù có để lại gì đó thì qua hai năm dài đằng đẵng cũng đã phai mờ.
Giống như cuộc hôn nhân lặng lẽ này, mọi cay đắng và ấm ức trong đó, chỉ có tôi là người rõ nhất.
Đồ vật mà tôi cẩn thận thu dọn từng chút một chính là những tấm bằng khen phủ kín cả một bức tường, những bức ảnh chụp cùng đồng đội, và những cả tấm huy chương.
Tôi nhẹ nhàng gỡ từng tấm một, cẩn thận kẹp vào trong sổ.
Đến khi dọn dẹp xong tất cả, mặt trời cũng đã khuất bóng.
Tôi ôm chặt cuốn sổ dày cộp, lướt nhẹ ngón tay lên bìa, rồi khẽ thở dài… Đây là thứ cuối cùng níu giữ tôi với nơi này.
Ngày áp chót trước khi rời Bắc Kinh.
Tôi dậy từ sáng sớm, đến khu chợ rút gần nửa tháng lương mua một đống đồ mang về đội.
Nhân lúc các đồng đội vẫn đang tập luyện, tôi lặng lẽ đặt những món quà lên bàn của từng người.
"Cốc sứ của đội trưởng đã đến lúc thay rồi."
"Lót giày của Đại Dũng và Tiểu Triệu cũng cũ mất rồi."
"Lần trước đi cứu hỏa làm tay của Từ Nam Dương bị nứt nẻ, lọ kem dưỡng này là cho cậu ấy…"
Tôi vừa đếm từng món đồ vừa lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý đến nhóm đàn ông cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-chon-muon-mang/2330508/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.