Vài ngày sau, khi ngồi trên xe ngựa nàng cũng không tiếp tục ngủ, màn xe lay động theo thân xe, những lúc nàng thoáng trông thấy cảnh sắc núi sông chợt hiện bên ngoài xe ngựa, thỉnh thoáng lại lặng lẽ mỉm cười.
Mỗi khi ngủ trọ tại một khách điếm, hắn luôn ở căn phòng cách vách với nàng, trước khi trở về phòng, đều nói với nàng: "Ta ở cách vách, nàng không phải sợ." Sau đó lại dặn nàng: "Nếu có chuyện gì, nhất định phải lớn tiếng kêu lên."
Mỗi lần nàng đều nghiêm túc lắng nghe, im lặng gật đầu, mỉm cười.
Nàng biết rõ, thật sự là biết rõ.
Nàng biết hắn ngủ ở gian phòng cách vách, nàng biết nếu có chuyện gì xảy ra nhất định phải lớn tiếng gọi hắn.
Nhưng, nàng còn biết rằng, khi hắn dặn dò như vậy thì nàng cảm thấy rất vui, trong lòng còn có cảm giác yêu thích không nói rõ.
Qua vài ngày, đi đến một ngôi thành nhỏ gọi là Song Diệp, trong ngôi thành này còn có bằng hữu làm ăn nên hắn phải thăm viếng, vì thế dừng lại nơi này vài ngày.
Sau khi hắn ra ngoài, nàng luôn chờ ở khách điếm, sau lại cảm thấy buồn bực bồn chồn, liền ra khỏi khách điếm đi lên đường phố.
So với những thành trấn nhỏ khác, đường phố ở Song Diệp Thành rộng lớn náo nhiệt hơn, cửa hiệu thương buôn san sát nhau, người buôn bán nhỏ, người bán hành rong có thể thấy ở khắp mọi n
Nàng dừng bước một lát, nhìn những hàng quán bày ra khắp hai bên đường, rực rỡ muôn màu, làm nàng hoa cả mắt.
Đột nhiên, một ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-do/416191/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.