Nàng leo lên lưng chừng núi khi trời vẫn còn chưa sáng.
Ngồi xuống nghỉ tạm, lau đi mồ hôi, nhớ lúc rời giường nương còn nói với nàng, sớm như vậy liền lên núi tìm cỏ làm thuốc nhuộm, cũng không biết là có tìm được hay không.
Nàng biết bây giờ không thể tìm thấy cỏ nhuộm, nhưng vì nàng ngủ không ngon, cũng không thể ngủ được, nên muốn lên núi hít thở không khí, hoặc là, nhờ vào núi rừng rậm rạp để che giấu sự thương tâm, sẽ không có người nào nhìn thấy.
Ánh mặt trời sáng lên, nàng nhìn thấy cái trấn nhỏ bên dưới chân núi đang chầm chậm thức tỉnh, thấp thoáng có khói bếp lượn lờ, dường như nàng chỉ cần hơi hít thở là có thể ngửi thấy mùi hương màn thầuủ xông thẳng vào cánh mũi.
Nàng lặng lẽ ngồi trên bậc đá của con đường núi, giữa làn gió ướt át buổi sớm mai.
Một lát sau có người lên núi, đi đến trước mặt của nàng, vươn tay ra: "Đồ của ta."
Nàng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đồ của huynh? Ta không biết huynh là ai."
"Vòng ngọc trai." Lời nói của hắn rất ngắn gọn lại nhạt nhẽo.
"A." Nàng nhớ ra, vừa định đưa đến, nhưng bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nói với hắn, "Huynh là người cưỡi trên lưng ngựa tối hôm qua? Huynh là thiếu gia Vân phủ?"
"Ừ." Hắn buồn bực lên tiếng, vẫn vươn tay đến trước mặt nàng như cũ.
Nàng cười, cũng không nhìn hắn, vòng tay ôm lấy đầu gối: "Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng đó là của huynh?"
Hắn hơi ngẩn ra, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-do/416205/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.