Thôn trưởng Lý hơi ngẩn ra, "Hoá ra là như vậy. Vậy. . . . . . Xin hỏi ân nhân họ gì, xưng hô như thế nào?"
"Tôi họ Cơ, Cơ Liệt Thần." Anh cười đáp.
Tiểu Đào rũ mắt nhìn quần áo trên người Cơ Liệt Thần, vẫn bộ quần áo lúc xế chiều hôm nay phát hiện anh vừa bẩn vừa cũ, bây giờ sau khi bị nước biển thấm ướt, xem ra càng thêm tơi tả.
Cô không nhịn được hỏi nói: "Quần áo anh cũng ướt rồi, có mang quần áo tắm rửa không?"
Trong một tích tắc này, người đàn ông khôn khéo cơ trí, bén nhạy ý thức được một cơ hội, lập tức quyết định thật nhanh.
Vì vậy, trên mặt bày ra một bộ dáng mệt mỏi tiêu điều, đáng thương trả lời: "Không có. . . . . ."
Tiểu Đào nhớ tới buổi chiều lúc phát hiện ra anh, thực sự không nhìn thấy bên cạnh anh có bất kỳ hành trang nào, chắc hẳn không có mang quần áo cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Cô muốn mang anh về ngôi nhà nhỏ của Ông lão nhưng lại băn khoăn Ông lão này xấu tính, sợ rằng sẽ không đồng ý cho anh mượn quần áo để mặc . . . . . .
Đang chần chừ, lúc này Thôn trưởng Lý lên tiếng, "Vậy tiên đến nhà tôi trước đi, nhà tôi cách gần bờ biển, hơn nữa quần áo của tôi cũng có thể cho Cơ tiên sinh mượn mặc."
Nghe vậy, thở ra một hơi dài, Tiểu Đào nhìn về phía Cơ Liệt Thần, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Được, cám ơn."
Thôn trưởng Lý cười ha ha, "Cám ơn tôi làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-gat-co-vo-nho-de-yeu/1877681/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.