Bà Tang cảm kích gật đầu, nhận lấy ly nước nhàn nhạt hớp một ngụm nhỏ. Bà phát hiện Lâm Nhược Kỳ bưng tới là một ly nước ấm, không quá nóng cũng không quá lạnh, nhiệt độ vừa đúng thích hợp, càng yêu thích Lâm Nhược Kỳ hơn trước.
Cảm thấy cổ họng dễ chịu, lúc này Bà Tang mới tiếp tục nói, "Lúc Tiểu Thần mười lăm tuổi đã ra nước ngoài, nó còn nhỏ như vậy, chưa quen cuộc sống nơi đó, lúc đó ngoại ngữ của nó cũng rất bình thường, có thể nghĩ khoảng thời gian đó nó trải qua rất vất vả. . . . . . rốt cuộc 22 tuổi nó trở lại. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, dì cảm thấy nó đã thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn so với trước kia. Dì không biết bảy năm nó ở nước ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tóm lại, cũng không thấy nó ở trước mộ phần của cha mẹ mình khóc than, cũng chưa từng thấy nó cười vui vẻ, cuộc sống quả thật không giống người khác. . . . . . Nó như vậy làm cho người làm dì cảm thấy lo lắng a. . . . . . Mấy năm này, nó càng lúc càng trưởng thành, mặc dù cá tính ôn hòa hơn so với trước kia nhưng trong xương vẫn không có cách nào tiêu hết lạnh lùng. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ nhớ tới cảm giác lúc mới gặp Cơ Liệt Thần ..., lúc ấy cô nghĩ tới từ "Đẹp lạnh lùng", bây giờ nghĩ lại, nếu vứt bỏ dáng vẻ bề ngoài của anh có lẽ còn dư lại chính là "Lạnh lùng" trong miệng Bà Tang rồi.
Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-gat-co-vo-nho-de-yeu/1877710/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.