Hồ Ba Bể, một chiều dịu nắng...
Trời đang xanh thẳm, gió thổi hiu hiu mang theo hơi nước từ mặt hồ mát rượi. Thình lình mây đen từ đâu kéo về lớp lớp, cảnh vật sa sầm, gió thổi ào ào, cây rừng trút lá rồi mưa rào đổ xuống như trút nước. Giây phút cả một vùng danh lam thắng cảnh đã chìm sâu trong lớp sa mù.
Chợt, từ trong cảnh mưa mù hiện ra hai thớt ngựa phi như gió cuốn trên đường dẫn đến hồ. Một con ngựa bạch, một con ngựa hồng chạy song song. Trên lưng ngựa bạch là một thiếu phu rất đẹp trạc hai bốn, hai lăm tuổi, trang phục theo lối đàn bà Thái. Nàng ngồi vắt hai chân sang phía trái, rạp mình ra roi. Trên ngựa hồng là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, vẻ quắc thước rắn rỏi của con nhà võ. Cả hai đều mặc áo mưa, người ngựa ướt sũng, chốc chốc lại ngoái dòm lại đằng sau vẻ hấp tấp lo ngại khác thường.
Nhìn kỹ sẽ thấy nơi bả vai người đàn ông bị một vết thương loang máu, chưa kịp băng bó, rõ vừa trải qua một trận chiến đấu sinh tử.
Bất thần, đang chạy bỗng con ngựa bạch của thiếu phụ ngã dụi xuống, hất tung nàng qua đầu. Nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bắn lộn theo ngựa ra về phía trước. Người đàn ông giật mình nhưng phản ứng rất nhanh, tung mình nhảy vèo qua đầu ngựa vươn tay túm được lưng áo thiếu phụ đúng lúc nàng sắp ngã vật xuống đường. Người đàn ông hoành thân ôm gọn thiếu phụ trong tay, động tác rất đẹp và chính xác như con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-han-rung-xanh/1914804/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.