Lông mày Thi Cảnh giật một cái, anh thẳng lưng ngồi dậy: “Sao lại nói vậy?”
Kỷ Chiêu Minh phân tích: “Cậu không ở Bắc Đô, cô ấy cảm thấy bị lạnh nhạt, bị bỏ rơi chứ sao.”
Thi Cảnh trầm ngâm.
Mấy ngày anh vừa rời Bắc Đô Tiết Nhất Nhất vẫn rất bình thường, tin nhắn với anh cũng có qua có lại.
Cho đến khi lô vật tư y tế đó xảy ra vấn đề, anh bận giải quyết nên không quan tâm đến cô.
Sau khi giải quyết xong chuyện anh lại gửi tin nhắn, cô bắt đầu không trả lời nữa, chỉ trả lời một tin nhắn duy nhất nhưng âm dương quái khí khiến anh nổi giận…
Một lúc lâu Kỷ Chiêu Minh không nghe thấy Thi Cảnh trả lời, bắt đầu tự mình chứng minh: “Thi nhị, cậu xem những người phụ nữ vì tiền vì lợi kia, ai dám nổi giận? Cậu dù có biến mất nửa năm rồi mới tìm đến cô ấy, cô ấy không phải cũng răm rắp phục vụ cậu sao? Tại sao? Bởi vì trái tim của cô ấy ở trong túi tiền của cậu, không phải ở trên người cậu.”
Lông mày Thi Cảnh hơi nhướn lên.
Kỷ Chiêu Minh: “Chỉ có người phụ nữ thật lòng mới vì bị đàn ông lạnh nhạt, trong lòng tủi thân mà giận dỗi.”
Trong đầu Thi Cảnh lại hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt đó.
Tất cả những giọt nước mắt đó là… vì bị anh lạnh nhạt, cảm thấy tủi thân, từ đó giận dỗi?
Thi Cảnh thầm nghĩ: Tính khí đó cũng quá lớn rồi!
Nhưng… dù sao cũng là vì thật lòng với anh.
Vậy thì dỗ dành thêm một chút?
Thi Cảnh hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902184/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.