Tô Chấp Duật không nhớ rõ đã bao lâu rồi cậu không gửi cho hắn những bức ảnh phong cảnh linh tinh như hoa cỏ, mây trời, cũng không còn kể với hắn tất cả những câu chuyện hàng ngày vô nghĩa nữa.
Hắn đặt điện thoại của cậu trở lại, thấy bình truyền dịch sắp hết nên ấn nút gọi y tá ở đầu giường.
Phương Thời Ân đang ngủ say bị chiếc kim rút ra khỏi mu bàn tay đánh thức. Cậu mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu óc choáng váng dữ dội, ánh đèn trước mắt chói đến nỗi phải mất một lúc lâu mới thích ứng được với ánh sáng, lúc này mới nhìn thấy Tô Chấp Duật đang đứng bên giường mình.
"Anh sao, sao lại ở đây?" Gương mặt tái nhợt yếu ớt của cậu nhăn lại, nhìn Tô Chấp Duật mà trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt.
"Em bị ngất xỉu ở trường, thầy giáo báo cho anh rồi đưa em đến đây." Hắn đứng bên giường, trả lời ngắn gọn với Phương Thời Ân.
Qua một hai phút cậu mới nhìn rõ mình đang ở bệnh viện, nhớ lại trước khi đôi mắt tối sầm ngất xỉu đã cảm thấy đau bụng dữ dội ở ký túc xá, cậu ngã trên mặt đất, bụng đau thắt từng cơn làm cậu nôn mửa liên tục.
"À." Phương Thời Ân lơ đờ đáp lại một tiếng.
"Muốn ở lại bệnh viện một đêm hay là về nhà bây giờ?" Tô Chấp Duật hỏi cậu.
Bản thân cậu cũng không thích bệnh viện, cảm thấy những thứ trong bụng mình đã nôn hết sạch, truyền dịch xong ngoài cơ thể mệt mỏi ra thì không có cảm giác khó chịu nào khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/1926335/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.