Hành lang nối liền với nhà vệ sinh luôn có người đi qua đi lại, rõ ràng không phải là địa điểm thích hợp để nói chuyện.
Hai mươi phút sau, trên ban công vắng vẻ ở tầng hai.
Tô Chấp Thư đứng đó nghiêng người, chiếc bật lửa trong tay phát ra hai tiếng đánh lửa, ngọn lửa lung lay chiếu sáng một nửa khuôn mặt của y, mơ hồ lộ ra mặt mày có phần giống với Tô Nghiệp Đường lúc trẻ.
Tô Chấp Duật liếc nhìn người anh trai mà mình chưa bao giờ quá để vào mắt này, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, dù tranh giành bất cứ thứ gì y cũng chẳng bao giờ học được cách trưởng thành hơn.
Lúc còn nhỏ hai người tranh giành đồ chơi, khi Tô Nghiệp Đường hay Trần Bích Uyển xuất hiện, Tô Chấp Duật đềi giả vờ tỏ ra hiểu chuyện nhường nhịn y, khiến Tô Chấp Thư cũng mau chóng mất đi hứng thú với món đồ chiến lợi phẩm khó khăn mới giành được.
Hắn dời ánh mắt, đôi mắt cụp xuống: "Anh có thể cử phó tổng ở trụ sở chính của Tô Đức đến lo liệu những việc này, không đáng phải đến đây tìm tôi mới được."
Tô Chấp Thư nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Nói gì mà không đáng phải tìm mày? Mày không phải họ Tô hả?"
"Đến lúc này rồi còn giả vờ làm gì nữa?" Tô Chấp Duật giờ đã hết kiên nhẫn để diễn trò với y, hắn thẳng thắn nói: "Từ lúc nhỏ anh đã biết rõ tôi không phải con ruột của mẹ, cả nhà mấy người luôn chèn ép tôi, bây giờ tôi đi rồi lẽ ra các người phải vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/25938/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.