Tô Chấp Duật nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời dần sáng, nghe thấy tiếng thở của Phương Thời Ân không còn gấp gáp như trước.
Sáu giờ sáng hắn ngồi dậy khỏi giường bật đèn ngủ, đưa tay sờ vào gò má ửng đỏ của cậu, cảm giác nóng ran dưới tay cho hắn biết cậu quả nhiên đã bị sốt nhẹ.
Từ rất lâu hắn đã nghĩ cơ thể của cậu nhỏ bé như mèo con là do hồi nhỏ không được ăn đầy đủ dinh dưỡng, khi lớn lên mới dễ ốm yếu như bây giờ.
Hắn rời giường tìm miếng dán hạ sốt, mở bao bì ra dán lên trán cậu.
Mắt Phương Thời Ân sưng đỏ nhắm lại thật chặt, ngay cả trong giấc mơ lông mày vẫn nhíu chặt, không biết là do sốt nhẹ gây ra khó chịu hay là mơ thấy chuyện gì không vui.
Hắn bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến cửa khom lưng nhặt chiếc áo dính đầy mùi thuốc lá và rượu mà cậu đã cởi ra tối qua ném vào máy giặt.
Tô Chấp Duật quay trở lại bếp nấu món cháo loãng và canh trứng.
Bảy giờ rưỡi hắn bưng bát canh trứng vào phòng ngủ nhìn thấy Phương Thời Ân đã ngồi dậy, tóc tai bù xù, đôi mắt tuy đã mở nhưng vẫn còn rất mơ màng. Khi thấy Tô Chấp Duật đẩy cửa bước vào, sắc mặt cậu lập tức thay đổi rõ ràng.
Vẻ mặt hắn không có biểu cảm đi đến ngồi xuống mép giường, đặt bát đang cầm trong tay lên tủ đầu giường, nhìn miếng dán hạ sốt trên trán cậu đã sắp rơi ra định đưa tay ra giúp cậu dán lại. Ngay khi hắn vừa đưa tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/25943/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.