Hiếm khi Phương Thời Ân nói được làm được, cậu thu dọn hành lý của mình vào buổi chiều ngay sau cái ngày suýt bị "bắt tại trận", kéo hai chiếc vali siêu lớn rời khỏi Kim Phong Nam Loan.
Sau khi đi ra cậu không quay về trang viên Winner nữa. Một là vì chưa muốn để Trình Thi Duyệt biết mình đã bị Tô Chấp Duật đuổi đi, hai là vì trong vụ này cậu quả thực cũng có lỗi sai, cậu lo nếu chị biết sẽ không vui hoặc có thể sẽ giục cậu đi tìm hắn xin lỗi.
Cuối cùng, Phương Thời Ân giống như một đứa trẻ trốn tránh nhiệm vụ của ba mẹ, kéo theo hành lý của mình đến ở tại một khách sạn có chất lượng khá tốt.
"Hắt xì!" Cậu hắt hơi một cái, rồi rút một tờ khăn giấy từ tủ đầu giường ra xì mũi. Cậu vứt tờ khăn giấy đã dùng vào thùng rác, xoa xoa đầu mũi hơi đỏ vì bị dụi.
Từ khi bị Tôn Tri Hiền chuốc thuốc đưa đến khách sạn, sau đó Tô Chấp Duật tìm đến hai người cãi nhau lớn một trận, rồi hắn đóng sầm cửa bỏ đi. Phương Thời Ân cũng không còn tâm trạng ngủ trong căn phòng treo đầy những món đồ chơi phản cảm nửa, không lâu sau khi hắn đi thì cậu cũng rời đi.
Có lẽ hôm đó ra nhiều mồ hôi, lại đi bộ một đoạn đường trong gió đêm mùa đông nên đến hôm nay cậu đã bị cảm nhẹ.
Phương Thời Ân đắp chăn lên người, khom lưng dùng cái ống hút khuấy đều thuốc cảm trong ly thủy tinh. Nhiệt độ điều hòa trong phòng đã được chỉnh lên rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/26006/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.