Lâm Khước Li trừng to mắt.
Vực sâu này thật sự quá khủng khiếp, sâu đến mức không thấy đáy. Chính cậu nếu tự nhảy xuống thì chắc chắn sẽ không thể chạm đất, vậy mà khi được Hạ Lan Tuyết ôm trong tay, hai người ngự kiếm, nhờ linh lực bảo hộ mà lại có thể cứ thế lao thẳng xuống tận đáy vực!
"Sư tôn...!"
Những rễ cây như vô số xúc tu vươn ra tấn công bọn họ, nhưng không cái nào có thể đến gần. Hễ rễ cây nào vừa lại gần đã bị kiếm khí của Hạ Lan Tuyết chém nát ngay.
Hạ Lan Tuyết ôm lấy Lâm Khước Li, trong lúc rơi xuống đất xoay mấy vòng. Lâm Khước Li choáng váng, đầu óc quay cuồng, chỉ mơ hồ cảm nhận được những luồng gió mạnh do rễ cây quét qua bốn phía. Cậu sợ đến mức ôm chặt lấy Hạ Lan Tuyết, gần như muốn vùi cả người mình vào trong lồng ngực của Hạ Lan Tuyết.
Hu hu hu oa!!
Lâm Khước Li trực tiếp hóa thành bé koala, bốn chi bám chặt lấy người Hạ Lan Tuyết không buông.
Giữa lúc hoảng loạn, Lâm Khước Li dường như còn cảm nhận được bàn tay Hạ Lan Tuyết đặt sau lưng mình, nhẹ nhàng xoa xoa như trấn an.
Lâm Khước Li nghĩ rằng chắc là mình bị ảo giác.
Khi hai người rơi xuống đất, Lâm Khước Li loạng choạng đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng thì lại thấy vài rễ cây khác từ phía trước đâm tới!
Hạ Lan Tuyết lập tức chắn người cậu ra sau, vung tay chém xuống, mấy rễ cây to kia lập tức bị chém nát thành từng khúc.
...
Sau khi rễ cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-su-ton-song-tu-sau-do-mang-con-chay/2988615/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.