Sau cuộc ân ái kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, Paremai nhận được điện thoại của đội trưởng Tula. Anh hướng dẫn Paremai đến khai báo về thủ phạm tại đồn cảnh sát và cô cũng nhận lời ngay mà không hỏi ý kiến của Patiya. Patiya cố gắng thuyết phục cô dành thời gian cho anh vì đêm nay anh phải bay sang Ma-rốc, rằng ít nhất hơn hai tháng nữa anh mới được gặp cô nhưng cô đã từ chối. Anh không còn sự lựa chọn nào khác nên đành phải đi theo cô. Sự thực thì anh không cần phải đến, nhưng giờ phút này anh không thể để Paremai đi đâu một mình được. Anh không muốn bất kỳ một người đàn ông nào đến gần Paremai.
Anh theo Paremai đến trước cổng nhà cô. Paremai đỗ xe cách cổng nhà khá xa và bảo anh ngồi đợi trong xe chờ cô vào thay quần áo.
Patiya đang cân nhắc xem nên ngồi đợi cô hay nên vào chào hỏi bà Nupmai. Việc ngồi đợi trong xe giống như một người sợ bị bắt quả tang trong lúc đang ăn trộm trứng vậy, mà việc ngủ cùng Paremai có gì là sai chứ.
Anh ngồi đợi trong xe một lát, khi tin chắc Paremai đã lên phòng ngủ để thay quần áo rồi, anh mới bước xuống xe, ấn điều khiển khóa xe, đi thẳng tới nhà của Paremai.
Khi thấy rằng cánh cổng sắt bên ngoài không cài then, Patiya tự nhiên mở ra rồi đi vào. Anh gặp bà Nupmai đang tưới cây trước sân. Bà vô cùng ngạc nhiên: “Cậu Patiya có việc gì mà lại tới tận nhà tôi vậy? Con Pare chắc không làm gì xúc phạm đến cậu nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-yeu/1524905/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.