Đường trăng một bóng. Gió núi thổi rì rào, sương khuya mờ lạnh, lâu lâu tiếng trống trường thành xa xa điểm sang canh.
Hàn Tử Kỳ cho con Xích Long Câu đi chầm chậm trên quan lộ, mắt nhìn cảnh vật mơ hồ dưới ánh trăng, lòng cảm khái cất tiếng ngâm :
“Trăng tà trên dãy núi
Lớp lớp trập trùng xa
Giang hồ mênh mông rộng
Bơ vơ kẻ không nhà
Đường dặm dài thăm thẳm
Hun hút mịt mù xa”
- Đứng lại!
Tiếng quát xé tan bầu không gian tĩnh mịch của đêm trường, khiến cho Hàn Tử Kỳ giật mình ghìm cương con Xích Long Câu dừng lại.
Chàng phóng mắt nhìn về phía trước xem kẻ vừa quát là bọn người nào.
Trên con độc đạo hai bên là dãy núi xuất hiện hàng trăm tăng nhân vận cà sa lẫn đạo sĩ.
Coi kỹ lại đó là ba mươi sáu vị hòa thượng, mười hai vị đạo nhân và trên bảy chục tăng nhân, tất cả đều cầm thiền trượng, trường kiếm trong tay như sẵn sàng lâm trận.
Cầm đầu bọn tăng nhân này có năm vị trưởng lão của ngũ đại môn phái: Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Không Không sư thái, Thái Ất chân nhân, Diệu Huyền sư cô.
Bọn người dàn ra đứng cách Hàn Tử Kỳ khoảng hai mươi trượng :
Hàn Tử Kỳ nhủ thầm :
- Bọn người ngũ đại môn phái định gây sự với ta đây, ta hãy nên đề phòng cẩn thận mới được.
Năm vị nam nữ đạo nhân ngũ đại môn phái bước tới đứng trước mặt Hàn Tử Kỳ.
Chí Thiền đại sư chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luan-hoi-cung-chu/822755/chuong-26.html