"KHÔNG..."
Trần Nhã Thiến rút tay lại, lùi về sau nửa bước.
Nàng có chút luống cuống, lo lắng nói: "Quá nhanh, Cố Trạch Minh, chúng ta còn chưa thân quen lắm."
"Nhưng anh biết em rất rõ."
Cố Trạch Minh đi tới trước mặt nàng, dùng vẻ mặt dịu dàng quan tâm nhìn nàng, "Thiến Thiến đừng sợ."
Cậu ta nhẹ nhàng, thăm dò ôm lấy nàng, sau đó bàn tay dời xuống, hơi dùng sức giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng chạy thoát, đồng thời nói: “Anh sẽ không làm em đau, anh rất thích em, mỗi đêm anh đều mơ thấy em đáp ứng làm bạn gái anh, anh rất phấn khích, anh sẽ..."
Cố Trạch Minh cúi đầu kề sát bên tai nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo đặc thù phong tình cùng mị lực của thiếu niên: "Anh cởi quần áo của em ra, rất nhẹ nhàng làm một chút chuyện xấu với em, đừng sợ, đó là điều người lớn có thể làm. Làm sao con trai có thể chịu đựng được khi ở bên người con gái mình yêu."
"Anh rất muốn em"
Cố Trạch Minh ôm lấy mặt nàng, dỗ dành: "Thiến Thiến, nghĩ đến em, anh liền thấy rất đau, em không đành lòng để anh đau như vậy đúng không?"
"Nhưng......"
Trần Nhã Thiến kiên quyết đẩy cậu ta, "Em xin lỗi, em còn chưa nghĩ đến."
Nhưng nam sinh sức lực cao làm sao nàng nói đẩy là có thể đẩy ra? Nàng đẩy như không đẩy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng lại ép mình phải bình tĩnh, "Cố Trạch Minh, anh có thể để em đi trước được không? Nhạc Lộ và Chi Chi đều biết em đến tháng."
“Thật sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luan-nhu-the-nao-thao-den-ban-cung-phong/1886241/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.