Rời khỏi căn hộ, một đường cũng không nói gì.
Trần Nhã Thiến cúi đầu, bước từng bước một.
Trần Hương Dung tiêu hóa tức giận với Lâm Thâm Thâm xong, bà dừng lại, "Con không có gì để nói với mẹ sao?"
Trần Nhã Thiến dừng lại, mím đôi môi anh đào nhợt nhạt.
"Con không nghĩ nên cho mẹ một lời giải thích sao?"
Trần Hương Dung quay lại nhìn con gái.
"Con xin lỗi." Trần Nhã Thiến cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
“Con cảm thấy mẹ muốn nghe chính là xin lỗi sao?” Trần Hương Dung thanh âm mặc dù có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh, mặc dù là giả bộ.
Cuộc hỗn chiến trong căn hộ là lần duy nhất trong đời bà không thể kiểm soát được thất thố của mình.
Trần Nhã Thiến đỏ mặt vì xấu hổ, nhẹ nhàng nắm lấy đường may quần.
"Nếu con không muốn nói chuyện, mẹ hỏi con trả lời." Trần Hương Dung nói: "Bạn học của con đã giúp bố, cô ta có phải ép buộc con không? Mẹ và bố không phải là con sói mắt trắng không trả ơn lòng tốt của bọn họ, nhưng nhân tình thì dùng nhân tình báo đáp, không cần con…”Bà còn chưa nói xong, Trần Nhã Thiến đã vội vàng lắc đầu: "Không, không phải như vậy!"
Trần Hương Dung không ngạc nhiên, chỉ bất động thanh sắc, nói: "Vậy các con ở bên nhau khi nào, lễ Quốc khánh?"
Đôi môi của Trần Nhã Thiến mấp máy.
Nàng kéo chặt đường may quần, véo một chút thịt, ngoảnh mặt đi, "Sau ngày quốc khánh..."
"Con đã sớm biết biết cô ta là les?"
"Con……"
Thấy con gái do dự không nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luan-nhu-the-nao-thao-den-ban-cung-phong/1886399/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.