Nếu là người khác đối diện với hàm răng sói trắng nhởn gần ngay trước mắt này, chắc sẽ vội vàng rút tay về bỏ chạy, chứ không phải là túm lấy chân sói xoa vuốt cho đã tay.
Lộ Bạch bình tĩnh và tập trung, không nhìn thẳng vào mắt sói, vì hành động này mang ý nghĩa khiêu khích. Cậu chỉ lén quan sát ngoại hình con sói tuyết này… đầu sói to rất điển hình, cơ thể thon dài rắn chắc, đuôi thì bông xù lên, lông dài hơn sói tuyết bình thường một chút, nhưng sạch sẽ bất ngờ. Ban đầu không được tiếp xúc gần nên không thấy rõ, đến giờ Lộ Bạch mới phát hiện ra sói tuyết quả thực là anh tuấn, rất khó để tưởng tượng rằng nó tàn tật. Cậu dám khẳng định, trước khi nó gặp chuyện thì hẳn phải là sói đầu đàn hoặc tương tự như vậy.
“Tao không có ác ý, tin tao đi, tao chỉ muốn giúp mày.” Lộ Bạch nói rất dịu dàng bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc, vuốt từng cái móng sói rồi dần dần đi theo cẳng chân đến bên hông, vị trí này không thuộc những nơi trí mạng.
“Ư ử…” Sói tuyết còn gầm gừ khe khẽ, nhưng khi Lộ Bạch gãi ngứa cho nó, vẻ mặt nó dần trở nên mơ màng. Là sói sống ngoài núi hoang, chúng chỉ có cách dùng chân gãi một vài vị trí trên người mình, những nơi khác chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác sảng khoái như vậy…
Tuy chưa từng làm chó, không biết gãi cằm thì chó có thoải mái không, nhưng Lộ Bạch cũng từng tiếp xúc với chó rồi, có thể phán đoán được từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luat-cam-san-bat-nguoi-trai-dat/2520664/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.