《 6.3 》
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Lệnh Tùng hôn môi với Tạ Cánh.
Ở sâu trong khe suối đêm hè hôm đó, hắn đã truyền hơi thở của mình qua môi y, mặc dù đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc chẳng kịp nghĩ đến những điều lãng mạn, nhưng sau ngày ấy, thỉnh thoảng vào những đêm ngủ không được nằm đếm cừu, cảm xúc vụt qua trong thoáng chốc đó lại hiện lên trong tâm trí hắn.
Suy cho cùng thì đó chưa thể tính là một nụ hôn chính thức, bởi vì Tạ Cánh không chủ động đáp lại cũng chẳng thích thú gì cho cam, càng không giống như lúc này... Người nọ hôn một cái, gọi một tiếng anh, hôn thêm một cái nữa, đôi môi kia lại dán chặt lên môi của hắn, y hơi nghiêng đầu, chóp mũi lành lạnh cọ qua xương gò má hắn, dừng lại một chút ngắm nghía vết son đỏ nhàn nhạt mà bản thân để lại trên cánh môi đối phương rồi nở một nụ cười tinh nghịch tỏ vẻ rất hài lòng, rồi y vươn đầu lưỡi l**m lên phần da ấy, có lẽ là để lau sạch dấu vết đi, sau đó lại tiến đến hôn nhẹ lên khóe miệng của hắn.
Lục Lệnh Tùng nhớ, con mèo mà mẫu phi hắn nuôi đôi khi sẽ dùng chiếc mũi hồng nhạt của nó để đáp lại sự yêu chiều của chủ nhân, nó đến gần bàn tay người, cọ một cái như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã chạy đi mất, để lại cảm giác mát lạnh ẩm ướt như hạt vừng.
Tạ Cánh gọi thêm một tiếng "anh" ngay sau tự của hắn thậm chí còn khiến cho Lục Lệnh Tùng khó mà bình tĩnh được hơn cả một loạt nụ hôn vừa rồi. Bởi vì Lục Lệnh Tùng vốn đã là anh lớn, mà Tạ Cánh vốn cũng có một người anh trai.
Họ đã tự đưa vào mối quan hệ thân mật hơn cả tình cảm anh em một kiểu xưng hô chẳng mấy phù hợp, cố tình khiến cho đối phương liên tưởng đến bốn chữ "huynh hữu đệ cung", nghĩ tới đủ mọi tình huống thường ngày khi chính họ đứng ở vị trí anh và em trai, sau đó vừa ngượng ngùng vừa vui thích với cảm giác đi trái với luân lý đầy lạ lẫm.
Lục Lệnh Tùng thừa biết Tạ Cánh cố ý, bọn họ vốn chẳng phải anh em, càng không có quan hệ huyết thống, lẽ ra không cần phải chịu đựng sự giằng xé đạo đức kỳ quặc này. Thế nhưng Tạ Cánh lại hiểu rất rõ rằng trong tình cảnh này, gọi một tiếng "anh" còn mê hoặc lòng người hơn cả hai tiếng "phu quân".
Đó là nét phong tình y tự có chẳng cần ai chỉ dạy.
Tạ Cánh không chỉ ngồi đó mà hôn hắn một cách ngây ngốc như gà mổ thóc. Lục Lệnh Tùng cảm nhận được, mỗi lần Tạ Cánh cúi người xuống hôn mình, cặp mông vốn đang đặt trên đùi hắn sẽ khẽ di chuyển theo, gần chạm đến xương háng thì chợt dừng, thay vào đó, y rụt đôi chân thon dài của mình lại đạp lên phần đùi bên kia của Lục Lệnh Tùng, co ro người nép mình trước ngực hắn giống tư thế bế trẻ con.
Sau đó, y bắt đầu dùng lòng bàn chân cọ tới cọ lui trên thịt đùi Lục Lệnh Tùng, cách một lớp vải quần, ngón chân hơi cuộn lại rồi duỗi ra giống hệt như đệm chân mèo khẽ bung ra thu vào.
Tay trái của Tạ Cánh nắm chặt lấy tay Lục Lệnh Tùng, tay phải vốn đã bị kẹp ở bên hông, lúc này nhân lúc đối phương bị y hôn trở nên bối rối giãy giụa rồi giật ra ngoài, trượt vào trong vạt áo hắn, v**t v* phần da thịt tr*n tr**, mu bàn tay trắng như tuyết phủ lên lồng ngực cường tráng hơi ửng đỏ lên vì nhiệt độ cao của hơi nước, màu da của cả hai khiến cho chủ nhân của chúng tách biệt nhau hoàn toàn, chỉ từ bộ phận đơn giản nhất thôi cũng đã có thể mường tượng ra được cảnh tượng hai cơ thể quấn quýt lấy nhau đầy sắc xuân rồi.
Bàn tay trái Lục Lệnh Tùng đặt trên lưng Tạ Cánh bị k*ch th*ch bởi cử động của y cũng bắt đầu bắt chước theo, phần cổ của đối phương mịn màng, da dẻ mỏng manh chẳng có mấy thịt nhưng sờ vào mềm mại rất dễ chịu, eo không có mỡ thừa, nhưng cặp mông thì lại khá tròn đầy khiến đường cong cơ thể trở nên hấp dẫn, phía sau còn có hai vết hõm lưng xinh đẹp.
Bỗng nhiên hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Tạ Cánh ở Tần Hoài Xuân, giống hệt như hồi còn nhỏ, thứ lọt vào tầm mắt hắn trước nhất cũng là bóng lưng của y, nhưng thứ thu hút ánh mắt của hắn nhất lại là vòng eo nhỏ nhắn này, khi đó liệu hắn có suy nghĩ muốn đến bên cạnh y hay không? Liệu hắn có nghĩ đến chuyện nắm chặt lấy vòng eo này làm từ phía sau, tốt nhất là khiến cho y sướng đến nỗi ưỡn người ra phía trước hay không?
Tạ Cánh đang ngồi, nơi riêng tư dán sát đùi Lục Lệnh Tùng, bàn tay của hắn mò tới nhấn nhá vào thịt đùi của y, lại dùng bụng ngón tay cọ xát vào khe hẹp giữa đùi, dường như kéo thẳng một đường đi qua khe mông, mò xuôi theo cột sống, chạm vào những khớp xương khiến cho Tạ Cánh run rẩy từng đợt.
Tay rút kiếm và tay cầm bút trúc trắc quấn lấy nhau, rõ ràng bọn họ đều cảm nhận được từng điểm khác biệt gần như nhỏ nhất giữa hai cơ thể ở cùng một độ tuổi này. Lòng bàn tay của Lục Lệnh tùng có nhiều vết chai mỏng, chỉ cần v**t v* lên làn da Tạ Cánh là y đã không chịu được mềm nhũn cả người, thoải mái đến nỗi nhỏ giọng rên hừ hừ; Lục Lệnh Tùng thì lại chưa bao giờ chạm qua cơ thể nào mềm mại như vậy, Tạ Cánh giống hệt như một chung rượu sứ dễ vỡ, trắng trẻo như hạt tuyết, thiếu niên với lực tay đã quen với dây cung vốn chẳng dám siết mạnh, chỉ sợ sơ sẩy một chút là sẽ bóp hằn dấu đỏ lên da người ta.
Cho đến bộ phận tượng trưng cho quá trình chuyển đổi từ cậu con trai ngây ngô thành chàng thiếu niên trưởng thành, ngày xưa chỉ thỉnh thoảng hắn mới tự giải quyết bằng tay, đây là lần đầu tiên nó nóng bừng lên, c**ng c*ng theo bản năng vì bị một cơ thể khác hấp dẫn. Vải quần ướt sũng nước trong bồn tắm bao bọc lấy nơi nhạy cảm nhất, sự k*ch th*ch và xúc giác như được phóng đại lên gấp trăm lần, kêu gọi người ta hãy trút bỏ vật cản này và thành thật với nhau đi.
Khi Lục Lệnh Tùng gạt tay Tạ Cánh ra, dường như người nọ vẫn còn chưa thỏa mãn lắm nên rướn người đuổi theo, thế nhưng Tạ Cánh lập tức phát hiện ra bàn tay kia rời đi là để c** q**n áo của mình, y bèn phối hợp theo bằng cách rút hai tay khỏi tay áo, sau đó lại choàng tay ôm lên cổ Lục Lệnh Tùng để lấy đà, hơi nâng cơ thể của mình lên, mặc cho hắn loay hoay c** q**n lót của y ra. Dù từ phần ngực trở xuống đều ngâm dưới nước, nhưng việc tr*n tr**ng trước mặt người khác lần đầu tiên trong đời vẫn khiến cho Tạ Cánh khẽ run lên.
Vừa cởi nốt miếng vải cuối cùng che đậy cơ thể đối phương ra, Lục Lệnh Tùng đã ôm ngang y lên khỏi mặt nước, Tạ Cánh chỉ kịp hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Lục Lệnh Tùng vẫn đứng trong bồn tắm, vươn tay kéo chiếc khăn lụa vắt gần đó trải lên thành bồn, để cho Tạ Cánh ngồi lên, hai cẳng chân nhỏ nhắn thì đung đưa trong nước. Tuy rằng nhĩ phòng không lạnh, nhưng mà đột ngột rời khỏi bồn nước sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh, Lục Lệnh Tùng cầm lấy một chiếc áo khoác ngoài mà hắn đã thay ra, dùng nó lau nước trên người Tạ Cánh, sau đó khoác luôn lên vai y.
Vóc người Lục Lệnh Tùng cao ráo, cho nên áo khoác cũng rộng thùng thình, khoác lên người Tạ Cánh bị dư ra một khúc, vừa đủ để khép chặt vạt áo trước lại, dùng nó để che chắn hai đùi, cổ chân vì căng thẳng mà liên tục di chuyển dưới làn nước tạo ra những gợn sóng lăn tăn.
Lục Lệnh Tùng quỳ một chân trước mặt Tạ Cánh, đầu vai nằm ngang bằng với đầu gối của y, hắn ngẩng đầu lên nhìn y, một tay nhẹ nhàng luồn vào bên trong đùi y từ bắp chân v**t v* da thịt, trầm giọng cất tiếng: "Đã đâm lao rồi thì phải theo lao biết chưa."
Tạ Cánh biết rõ ý hắn muốn nói là gì. Nếu chỉ dừng lại ở việc hôn môi, ôm ấp hay v**t v* thì mọi chuyện vẫn có thể nằm trong tầm kiểm soát, bởi vì dù sao thì trên danh nghĩa bọn họ cũng là vợ chồng; nhưng nếu như vượt qua ranh giới đó, phát sinh thêm nhiều chuyện hơn, thúc đẩy mối quan hệ càng thêm thân mật thì bản chất của những chuyện khác sẽ thay đổi hoàn toàn.
Tạ Cánh nghiêng đầu qua một bên, hơi cúi xuống, ánh nến phủ sắc vàng mỏng lên khuôn mặt, y không trả lời. Vẻ suồng sả lúc chủ động hôn môi ai kia giờ đã biệt tăm biệt tích, suy cho cùng thì vẫn còn non trẻ, có rất nhiều chuyện y không thể suy nghĩ chu toàn từ gốc đến ngọn chỉ trong thời gian ngắn.
Hóa ra phong tình cũng chỉ là phong tình kiểu miệng cọp gan thỏ. Lục Lệnh Tùng nhìn y một hồi lâu, khẽ cười: "Vậy ra em chỉ thích vẻ bề ngoài thôi à?"
Tạ Cánh cau mày, không quay sang nhìn hắn mà cắn môi lắc đầu.
Lục Lệnh Tùng im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó dùng giọng nói đầy kiên nhẫn và chân thành nói: "Ít nhất là ở phủ Chiêu Vương này, không ai được phép ép buộc em làm điều gì cả. Nếu như em không bằng lòng làm chuyện đó vào lúc này, muốn đợi ngày sau gặp được người trong lòng rồi làm với người ta thì bây giờ, em có thể thay quần áo rồi về phòng ngủ."
Tạ Cánh nghe vậy, không nhịn được quay phắt đầu lại, y cau mày chặt hơn, dường như hơi hoang mang: "Ý anh bảo là nếu như ngày nào đó em có người trong lòng thì buông tay bỏ trốn với người ta hay sao?"
Lục Lệnh Tùng nhún vai, giải thích đâu ra đấy: "Nếu như lúc ấy có thể hủy bỏ hôn sự này, em cứ tự nhiên kiếm một người chồng tốt khác; nếu như không hủy được mà em vẫn muốn ở bên cạnh người ta, chuyện này không thể không dùng thân mình để mạo hiểm. Đương nhiên, nếu em không muốn mạo hiểm, ta sẽ không có ý kiến gì hết, cũng sẽ không can thiệp hay quan tâm em làm gì, lỡ như có người nghi ngờ, ta sẽ bao che giúp cho em."
Ấy vậy mà Tạ Cánh lại giãn mày, tiếp tục hỏi với vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì: "Vậy nếu như sau này anh có người trong lòng thì sao? Tính thế nào đây? Hôn sự này không giải quyết được thì ngài sẽ làm gì? Bỏ trốn ư? Hay là đưa vào Vương phủ làm thiếp? Làm trắc phi hàng thật giá thật?"
Lục Lệnh Tùng bị giọng điệu lạnh lùng của Tạ Cánh làm cho giật mình, dù ngoài mặt y vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cơn bão tố đang sắp ập đến. Chỉ có điều hắn thật sự không ngờ Tạ Cánh sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Cân nhắc chốc lát, Lục Lệnh Tùng quyết định nói thật: "Không hủy được thì thôi. Cưới về nhà mà không cho được một danh phận, để làm cơ làm thiếp lại càng tàn nhẫn hơn nữa, ta ở trong cung từ nhỏ đến giờ đã nhìn thấy quá nhiều rồi, không muốn tạo nghiệp đâu."
Tạ Cánh nhìn hắn chằm chặp: "Hủy được thì sao?"
Lục Lệnh Tùng đánh liều đáp: "Nếu như em đồng ý... Thì hủy."
Tạ Cánh im lặng một lúc lâu rồi bật cười lạnh tanh: "Vậy thì tại sao em lại không bằng lòng được chứ?"
Lục Lệnh Tùng nhướng mày: "Hả?"
"Đêm nay em bằng lòng", Tạ Cánh tránh ánh mắt hắn, "Sau này cũng bằng lòng."
Lục Lệnh Tùng ngơ ngác một chút mới hiểu được ý trong lời nói của y, đó là cho phép hắn tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong: "Em nghĩ kĩ rồi à?"
Tạ Cánh không muốn nhiều lời nữa, chỉ tỏ vẽ thiếu kiên nhẫn: "Chẳng có gì để phải kĩ với không kĩ cả, đến đi."
Lục Lệnh Tùng im lặng một lúc lâu, dường như cố gắng phán đoán ý định của Tạ Cánh nhưng không có được kết quả, hắn bèn cất giọng, lời ít ý nhiều: "Tay."
Tạ Cánh ngây ngẩn chớp mắt, vô thức nghe theo lệnh của hắn buông lỏng bàn tay đang siết chặt áo ngoài, cơ thể trắng như tuyết đã ửng hồng lên vì nhiệt độ cao, ngọc trụ nõn nà run rẩy bán cương ở bụng dưới hoàn toàn lộ ra ngoài.
Lục Lệnh Tùng nắm lấy đầu gối tách chân y ra một chút rồi cúi người xuống, lúc này Tạ Cánh mới đột nhiên hiểu ra được tiếng gọi "anh" kia đúng là không phải chỉ để nói chơi.
Anh trai họ Tạ dạy y ôn lương cung kiệm*, anh trai họ Lục dạy y hầu hạ đàn ông.
(*) Ôn lương cung kiệm - 温良恭俭: ý chỉ những đức tính ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm
Hắn vốn đã là "anh" của y, cũng là chồng của y. Trước dạy y cách hầu hạ chồng như thế nào, rồi sau đó mới trở thành chồng của y, để được y hầu hạ.
Khi cảm nhận được thứ kia bị sự ấm áp của môi lưỡi bao trùm lấy, da đầu của Tạ Cánh bắt đầu giật run, xúc cảm từ trải nghiệm trên thân thể chưa từng có lần nào trước đây lan tỏa dần lên dọc từ xương sống đến tận đỉnh đầu rồi nổ tung, khiến cho y gần như hốt hoảng đẩy vai Lục Lệnh Tùng ra, thét lên: "Anh điên à..."
Lục Lệnh Tùng liếc nhìn y, há miệng nuốt vào phun ra hai cái rồi hơi ngước lên, khàn giọng nói: "Bây giờ vẫn chưa điên đâu, đợi một lát nữa rồi em khẳng định cũng không muộn."
Giọng điệu của hắn bị đè nén rất thấp, không phải chất giọng dễ chịu trong trẻo như mọi khi, Tạ Cánh vừa nghe đã hiểu ra được ý đồ khác. Bản thân y đã không thường chạm vào chỗ này, Diêu thị cũng sẽ không chỉ dạy cho y -- chi tiết cụ thể như thế nào, trong khoảnh khắc Tạ Cánh cảm thấy hơi mơ hồ, theo lý mà nói, lần đó Lục Lệnh Tùng ra vào Trích Tinh lâu một cách dễ dàng, lại có một đám bạn công tử ăn chơi như thế, dù nhìn thế nào cũng không giống người chưa từng trải chuyện đời, vậy chuyện đó... Hắn học ở đâu?
"Ai bảo anh... A!"
Tạ Cánh còn chưa kịp nói hết lời, đầu lưỡi của Lục Lệnh Tùng đã lướt qua lỗ nhỏ trên đỉnh trụ khiến y hoàn toàn mất kiểm soát, vô thức ưỡn hông lên phía trước, trông như đang khao khát dâng mình vào miệng hắn.
Phản ứng bản năng mạnh mẽ như vậy khiến Tạ Cánh cảm thấy không thể chịu nổi, y nhắm mắt ngẩng cổ lên cao, cảm giác đầu lưỡi của người nọ linh hoạt giống hệt như con rắn nhỏ, nhẹ nhàng ve vuốt nơi nhạy cảm ở phía trước, mỗi lần lướt qua là mỗi lần cơ thể y run bật lên, phải dùng hai tay chống lên tấm khăn lụa sau lưng, cố sức nâng đỡ mới không ngã xuống.
Lục Lệnh Tùng nuốt nhả hơn mười lần, cảm nhận được ngọc trụ đã bắt đầu cứng lên. Nơi riêng tư của Tạ Cánh trời sinh xinh xắn, hơn nữa cơ thể vẫn còn chưa phát triển xong, không khó để hắn ngậm trọn vẹn thứ đó vào trong miệng, m*t mát vài cái đã k*ch th*ch nó chảy ra mấy sợi chất lỏng.
Tạ Cánh hít một hơi lạnh toát, y co một chân lên khỏi mặt nước run rẩy gác trên thành bồn tắm, tiếng r*n r* nhỏ xíu khó nén nổi bật ra ngoài, đan xen vào hơi thở cùng với kh*** c*m và nỗi sợ hãi. Thật ra thứ tiếng ấy nghe chẳng hề giống r*n r* chút nào, trái lại giống như tiếng nức nở thút thít, cảm giác mang lại không phải nịnh nọt giả tạo mà là vẻ quyến rũ bẩm sinh.
Âm thanh mà Tạ Cánh phát ra làm cho Lục Lệnh Tùng hiểu lầm rằng y đang khóc, hắn ngước lên nhìn thử, nhưng lọt vào tầm mắt chỉ có một đoạn cần cổ thon dài trắng mịn đang căng ra, trái cổ mơ hồ khẽ trượt lên xuống bên dưới làn da, hai n*m v* trên b** ng*c trắng ngần còn chưa kịp đợi người ta đến yêu thương đã dựng đứng lên, bởi vì ưỡn người mà có thể nhìn ra được độ cong hơi nhỏ, cả vùng giữa ngực đã chìm trong sắc hồng nhạt như ánh hoàng hôn.
Trước đó khi ôm Tạ Cánh qua một lớp quần áo, Lục Lệnh Tùng không phát hiện ra được ngực y có gì khác thường, lúc này mới thấy nơi đó có hơi nhô lên, đầy đặn hơn so với thiếu niên đồng lứa bình thường, đương nhiên đó không phải là cơ bắp, mà là một cặp vú mềm thơm âm ấm. Hình ảnh này khiến cho hắn đột nhiên nghĩ đến giai đoạn mang thai và cho con bú, nơi này có lẽ sẽ tiết ra chất lỏng có vị tanh ngọt nào đó.
Suy nghĩ này càng khiến cho vùng g*** h** ch*n trong chiếc q**n l*t ướt sũng dưới nước của Lục Lệnh Tùng thêm khó chịu. Hắn tạm buông tha cho vật nhỏ đã c**ng c*ng rỉ nước, nghiêng đầu hôn lên bụng dưới đang căng ra cùng với túi bìu, sau đó dùng bàn tay đầy vết chai bao trọn lấy ngọc hành x** n*n, mắt nhìn lồng ngực phâp phồng và hơi thở càng lúc càng lộn xộn của Tạ Cánh.
Tiếng r*n r* mà Tạ Cánh phát ra đã đổi cao độ, kéo dài theo hơi thở, dường như đã có linh cảm về cơn cao trào sắp sửa ập đến, rất nhanh sau đó, cảm giác tê dại ở bụng dưới dần trở nên không thể kiểm soát, đến mức hai hàm răng bắt đầu run lên khiến y phải cắn chặt môi dưới, nỗi sợ hãi xen lẫn bối rối làm cho y muốn tránh về phía sau, thoát khỏi sự kiềm kẹp của Lục Lệnh Tùng.
Đương nhiên đối phương sẽ không cho phép y đạt được mong muốn. Lục Lệnh Tùng duỗi cánh tay vòng qua eo Tạ Cánh kéo y về phía trước, hắn lại cúi đầu xuống, tiếp tục nuốt nhả lấy thứ kia thêm mấy lần, Tạ Cánh gần như hoảng sợ nài nỉ: "Đừng mà...", nhưng toàn bộ chất lỏng mà y xuất ra đã trôi tuột vào cổ họng của đối phương.
Tạ Cánh ngẩn người, sự sung sướng khi xuất tinh thậm chí còn chẳng chấn động bằng những gì Lục Lệnh Tùng đã làm g*** h** ch*n y, nói đúng hơn, hành động vừa rồi của hắn đã phóng đại kh*** c*m lên gấp hàng ngàn hàng vạn lần. Y không kìm nén -- chẳng bằng nói là không thể kìm nén được tiếng rên cao vút khi khoảnh khắc đó ập đến, nó khác hẳn với những tiếng rên bình thường, gần như có thể gọi là tiếng rên dâm loạn, lọt vào tai Lục Lệnh Tùng hẳn đã trở thành lời khẳng định cho kỹ năng "hầu hạ" tuyệt vời của hắn.
Lục Lệnh Tùng chậm rãi nhả ngọc hành vừa xuất khí ra, khẽ hôn vài cái lên cán trụ nhạt màu ướt át, chờ cho cảm giác căng cứng ở bụng dưới của Tạ Cánh dần tan đi, làn da mềm mại và ấm áp ở lại, hắn mới từ từ đứng dậy khỏi mặt nước.
Lục Lệnh Tùng không hề che giấu d*c v*ng đã cương lên giữa háng, thứ đó đè lên lớp vải q**n l*t mỏng manh, có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng và màu sắc. Tạ Cánh vẫn ngồi ngây ngẩn tại chỗ, cả người ửng đỏ, dùng đôi mắt ngập hơi nước lẫn chút sợ hãi thất thần nhìn về phía trước, quan sát bộ phận cường tráng đang chờ bùng phát của thiếu niên kia. Y ngước mắt nhìn Lục Lệnh Tùng một lần nữa, rồi lại dời ánh mắt bỡ ngỡ trở về nơi đó.
Tạ Cánh há miệng như thể muốn nói gì đó, nhưng cánh môi vừa mới tách ra, cơ thể đã run lên một cái.
Lục Lệnh Tùng không yêu cầu Tạ Cánh phải thực hành theo ngay lập tức, có lẽ vì đã nhận ra sự sợ hãi trong mắt y, hoặc có thể vì hắn vốn dĩ không muốn đi theo trình tự phức tạp đó. Hắn khom người, luồn hai tay vào chân của Tạ Cánh rồi bế bổng y lên. Tạ Cánh bất ngờ mất thăng bằng, vội vàng dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy sau cổ và eo của Lục Lệnh Tùng, treo trước người hắn để giữ an toàn.
Sau những chuyện vừa xảy ra, Tạ Cánh đã có một cái nhìn khác về cơ thể này. Đây là một thân hình tràn đầy tiềm năng bùng nổ, nơi sự mạnh mẽ từ việc luyện võ lâu năm và khí chất trẻ trung đầy nhiệt huyết đang xung đột với nhau, dường như có một nguồn sức sống cháy bỏng nào đó đang ẩn mình dưới từng tấc da thịt hắn.
Tạ Cánh chợt hiểu ra ý của câu nói "Bây giờ vẫn chưa điên đâu, đợi một lát nữa rồi 3' khẳng định cũng không muộn", thế là lại run lên một cái nữa.
Lần này, nhờ tư thế của hai người mà Lục Lệnh Tùng dễ dàng phát hiện ra sự run rẩy đó, hắn đỡ mông của Tạ Cánh bước ra khỏi bồn tắm, làm điều trước nụ hôn đầu tiên của y mà hắn chưa kịp thực hiện -- đó là ôm chặt Tạ Cánh vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng trần của y, nói: "Đừng sợ."
Bên cạnh bồn tắm có một chiếc giường ngồi trông không được rộng lắm, một người nằm thì dư, hai người nằm hơi chật. Lục Lệnh Tùng đặt Tạ Cánh nằm nghiêng trên giường, rút một chiếc gối mềm đệm dưới cổ y rồi quay người đi sang tủ thấp sau giường lục lọi. Nơi đó có lẽ chứa những vật mà Chiêu Vương và Chiêu Vương phi cần dùng đến lúc tắm như xà phòng, hương liệu, khăn tơ,... đương nhiên cũng có các loại thuốc k*ch d*c và thuốc mỡ bôi trơn.
Lục Lệnh Tùng chỉ lấy một lọ sứ đựng thuốc mỡ rồi quay lại, thấy Tạ Cánh vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng vùi nửa mặt vào trong gối, một tay siết chặt lấy lớp đệm bên dưới, hai chân co sát vào ngực, cuộn tròn cả người như một con tôm.
Hắn cảm thấy buồn cười, hỏi: "Thích như vậy à?"
Tạ Cánh lẩm bẩm gì đó giữa chăn gối, chắc là đang mắng hắn. Lục Lệnh Tùng cười càng to hơn, lại hỏi: "Em vừa định hỏi cái gì? Ai dạy ta cái gì?"
Lần này, hắn đã nghe được câu trả lời rõ ràng hơn: "Ai dạy anh... Làm như vậy?"
Giọng điệu của Tạ Cánh lại trở nên lúng túng: "...Dùng miệng."
Lục Lệnh Tùng còn tưởng là y sẽ không thể mở miệng nói ra được hai chữ này, đang định trêu lại một câu thì thấy Tạ Cánh nghiêng đầu lại, ngước mắt nhìn hắn rồi nhỏ giọng hỏi: "Trước đây anh từng thử rồi sao? Anh từng ngủ ở Trích Tinh lâu chưa? Hay là... Trong cung đã đưa thông phòng đến cho anh rồi?"
Tâm trạng của y hiện tại chính là vừa tò mò ngạc nhiên, vừa đan xen giữa luyến tiếc và cay đắng, tất cả mọi cảm xúc đều chất chứa trong đôi mắt kia. Lục Lệnh Tùng không thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ ấy, chỉ cảm thấy đôi mắt phủ sương mịt mờ của y khiến lòng dạ mình không khỏi mềm mại.
"Chẳng có ai dạy cả," Lục Lệnh Tùng dở khóc dở cười nói, "Ôi chao, trạng nguyên lang của ta, tiểu Tạ công tử, bảo bối yêu quý à, vào trong quân ngũ ba tháng thì cái gì em cũng hiểu hết thôi, không cần ai dạy đâu."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.