《 6.3 》 Đây không phải là lần đầu tiên Lục Lệnh Tùng hôn môi với Tạ Cánh. Ở sâu trong khe suối đêm hè hôm đó, hắn đã truyền hơi thở của mình qua môi y, mặc dù đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc chẳng kịp nghĩ đến những điều lãng mạn, nhưng sau ngày ấy, thỉnh thoảng vào những đêm ngủ không được nằm đếm cừu, cảm xúc vụt qua trong thoáng chốc đó lại hiện lên trong tâm trí hắn. Suy cho cùng thì đó chưa thể tính là một nụ hôn chính thức, bởi vì Tạ Cánh không chủ động đáp lại cũng chẳng thích thú gì cho cam, càng không giống như lúc này... Người nọ hôn một cái, gọi một tiếng anh , hôn thêm một cái nữa, đôi môi kia lại dán chặt lên môi của hắn, y hơi nghiêng đầu, chóp mũi lành lạnh cọ qua xương gò má hắn, dừng lại một chút ngắm nghía vết son đỏ nhàn nhạt mà bản thân để lại trên cánh môi đối phương rồi nở một nụ cười tinh nghịch tỏ vẻ rất hài lòng, rồi y vươn đầu lưỡi l**m lên phần da ấy, có lẽ là để lau sạch dấu vết đi, sau đó lại tiến đến hôn nhẹ lên khóe miệng của hắn. Lục Lệnh Tùng nhớ, con mèo mà mẫu phi hắn nuôi đôi khi sẽ dùng chiếc mũi hồng nhạt của nó để đáp lại sự yêu chiều của chủ nhân, nó đến gần bàn tay người, cọ một cái như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã chạy đi mất, để lại cảm giác mát lạnh ẩm ướt như hạt vừng. Tạ Cánh gọi thêm một tiếng "anh" ngay sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848675/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.