Nửa giờ sau, xe tiến vào biệt thự.
Mộc Ân đẩy cửa xe ra, mũi chân vừa chạm xuống đất thì một trận đau nhức truyền đến.
Thoắt một cái, bàn tay cô vội vàng vịn lấy cửa xe.
“Sao vậy?” Lục Phong Miên sau khi xuống xe quay đầu nhìn thấy, sắc mặt thay đổi, đi về phía cô.
“Không có việc gì, chỉ là trẹo một chút.” Mộc Ân có chút khó xử giải thích.
Trước đó cô vì đi tìm Giang Minh Tu, trèo qua tường trường học, lúc tiếp đất thì chân bị trẹo.
Sau đó cứ lo chạy trốn, căng thẳng nên không để ý tới cảm giác đau đớn, lúc này đã bình tĩnh hơn lại cảm thấy đau.
“Không nghiêm trọng, ngủ một giấc là được rồi.”
Sợ Lục Phong Miên tính toán nợ cũ, cô vội vàng bổ sung một câu, nói xong cũng chuẩn bị nhịn đau đi về phía trước.
Lục Phong Miên ngăn cô lại, thái độ cường ngạnh ấn cô về chỗ ngồi, nâng chân bị thương của cô lên: “Tôi xem một chút…”
Nói rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô, cởi giày ra, đặt bàn chân cô trên bộ quân trang không nhiễm bụi của anh.
Động tác anh tự nhiên, nhưng Mộc Ân lại căng thẳng không chịu được.
Đó là Lục Phong Miên, toàn bộ Đế Đô không ai dám bất kính với anh.
Mộc Ân đã từng nhìn thấy những thủ đoạn xử lý cấp dưới vi phạm quân lệnh trong quân đội của anh, nhưng cũng nhìn thấy không ít người a dua nịnh hót.
Người cường thế, lạnh lùng như vậy, lại quỳ một gối trước mặt cô, sự tương phản này có chút lớn, kiếp trước cũng chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/275874/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.