Hơi thở nóng rực đột nhiên tới gần, Lục Phong Miên hôn lên trán cô.
Mộc Ân nắm chặt ga trải giường, cơ thể căng cứng, cực kỳ kiềm chế không phản kháng.
Cô nghĩ, hôn cũng hôn rồi, thực sự không được thì dùng tay, dù sao cũng tốt hơn bị vạch mặt rồi bị cưỡng chiếm.
Nghĩ như vậy, Mộc Ân run rẩy nhắm mắt lại.
Nhưng không ngờ chính là, sau khi Lục Phong Miên khẽ hôn, liền rút lui.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tay anh nhẹ nhàng vuốt má cô, dứt lời liền quay người rời đi, nhanh như gió.
Mộc Ân kinh ngạc, cho đến khi anh đi tới cửa, mới phản ứng lại, yếu ớt nói: “Chú Lục, đây là phòng chú…”
“Tôi đến phòng em ngủ.” Lục Phong Miên đưa lưng về phía cô không quay đầu lại.
Chỉ cần anh không ngủ cùng mình, đi phòng nào Mộc Ân đều không có ý kiến.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, cô triệt để trầm tĩnh lại, có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn.
Lục Phong Miên không động vào cô, cũng không bởi vì chuyện tối nay mà tức giận, còn giúp cô trị vết thương ở chân…
Tất cả đều không giống với kiếp trước.
Có thể thấy chỉ cần cô cố gắng, liền có thể thay đổi được.
Mộc Ân ôm chăn, ở trên giường Lục Phong Miên vui sướng lăn lộn một vòng.
Trên giường cũng có một mùi hương mát lạnh giống như mùi trên người Lục Phong Miên, thanh thanh nhạt nhạt rất là dễ ngửi, cô không nhịn được ngửi thêm lần nữa.
Ngay lúc vui vẻ, tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Hạ đẩy cửa đi vào.
“Ân Ân em đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/275883/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.