Edit: Xiaoxi Gua
Quản gia nghe vậy thì không dám trì hoãn, vội vàng tiến vào, đồng thời mở đèn.
Rất nhanh, ông ta lại vội vàng chạy ra, giọng nói run run: “Lão gia, bên trong… bên trong có xương người!”
“Xương người?” Thẩm Kế đầu tiên là giật mình, lập tức nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến vọt vào.
Mộc Ân thấy ông ta như thế, lòng hiếu kỳ tăng thêm, nghĩ dù sao cũng có Lục Phong Miên hộ thân, lại là ban ngày, không sợ xảy ra chuyện gì, lôi kéo Lục Phong Miên đi vào theo.
Bên trong gác xép, một góc tường hư hỏng, có mấy khúc xương chất đống rơi ra, nhìn qua giống xương ngón tay cùng xương đùi của con người.
Theo sau Mộc Ân, Lâm Như Uyên cùng Lục Giang Sầu cũng cùng vào.
Bảy tám người chen trong gác xép nho nhỏ, di chuyển cũng đều phí sức.
Thẩm Kế ngồi xổm ở trước những xương cốt kia, sắc mặt hoảng sợ cầm lấy một cây xương đùi, quay người cho Lục Giang Sầu nhìn.
“Giang Sầu, cái này...”
Lục Giang Sầu cau mày, nhìn xương kia một chút, lại quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Trận pháp tụ tài bị người ta cố ý phá hư, bùa trấn trạch năm đó cũng không thấy, âm khí tứ tán, tự nhiên xảy ra nhiều chuyện xấu.”
“Nhưng có biện pháp không?” Thẩm Kế vội hỏi.
“Đem xương cốt đặt trở lại, tôi sẽ vẽ bùa một lần nữa, dán lên phía trên thì có thể bảo vệ bình an.” Lục Giang Sầu một mặt tự tin nói.
“Làm phiền Giang Sầu.” Thẩm Kế cung kính khom người.
Nhìn ra được, nói về thân phận thì thật ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/715215/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.