Quản Bình thần sắc khẽ biến.
Từ Hòe vẫn nhìn chằm chằm nàng, thấy vậy oán giận mẫu thân, "Nương người nói bậy gì vậy.
"Vừa muốn giữ người lại còn nói tìm cho nàng nhà chồng, cho dù là ai cũng phải nghĩ nhiều.
Lý thị nhìn nhi tử, nhớ lại lần nữa nhưng không có cảm giác mình đã nói sai ở đâu, lập tức trừng nhi tử: "Ta nói bậy cái gì? Trở về phòng con ngủ đi, mới vừa rồi ta nói nấu cơm sao con không ra giúp đỡ đi? Bây giờ mới giả bộ làm người tốt, giống y như cha con vậy, khách đến thì giả bộ chịu khó, khách vừa đi liền nằm ở trong phòng làm ông lớn!"Từ Hòe mặt đỏ lên.
Oan uổng quá!Hắn làm ông lớn khi nào? Trồng trọt, thu hoa màu, đốn củi, đi làm kiếm tiền, có loại nào hắn không làm tốt chứ? Ngay cả nhóm lửa, lúc muội muội nhỏ hắn cũng chủ động giúp, là mẫu thân không cần hắn, dần dà hắn mới không vào bếp nữa.
Nếu là lúc khác oan uổng hắn cũng coi như xong, thế nhưng ngay trước mặt Quản cô nương nói hắn như vậy, người ta vốn đã không chào đón hắn, bây giờ nếu lại hiểu lầm hắn làm biếng nữa! Kìm nén lửa giận trong bụng, lại không thể cãi lời mẫu thân, cũng không muốn như các phụ nhân vì chút xíu mà cãi cọ, Từ Hòe nắm chặt nắm tay, đi ra hậu viện chẻ củi.
Giống như muốn chứng minh để cho mẫu thân thấy , cố ý đem bó củi để vào trong sân, đối diện phòng bếp, lại vén lên tay áo, tiếp theo dùng sức vung mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-gia-tieu-tuc-phu/1963148/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.