Lui thêm vài bước nữa, thân thể của nàng đã gần như đứng không vững, may là có người ở đằng sau đỡ nàng, nàng mới miễn cưỡng không bị ngã. Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm với vẻ mặt hiểu rõ, nàng lộ ra một nụ cười khổ.
Nguyệt Nhiễm, lại để huynh đoán trúng rồi!
Khi hắn giải khai kết giới cho nàng, chẳng phải đã nói rõ rồi sao! Chỉ là do nàng, hết lần này đến lần khác đều muốn tận mắt nhìn thấy mới tin là sự thật.
“Trở về thôi!” Nguyệt Nhiễm thở dài, phất tay phá giải kết giới đang che đi hơi thở của cả hai. Hắn biết rõ khát khao của nàng, khát khao có được một người thật lòng đối xử với nàng, không tới phút cuối cùng sẽ tuyệt đối không buông tay. Có lẽ, chỉ có như vậy mới khiến nàng hoàn toàn hết hy vọng.
“Là ai?” Nam tử áo xanh kia phát hiện có động tĩnh, quay đầu nhìn về phía này, Mộ Tử Hân cũng nhìn qua. Hai người bước về phía này. Anh Lạc lại vẫn trong trạng thái ngây ngốc sững sờ, bên tai chỉ có tiếng ong ong không ngừng vang lên, không nghe thấy tiếng gì khác.
Hai người đi qua khỏi cây đào, đi thẳng đến phía trước, nhìn thấy Anh Lạc với vẻ mặt tươi cười rực rỡ như hoa mùa xuân đang nhìn về phía Mộ Tử Hân và Nguyệt Nhiễm bên cạnh với vẻ mặt tối sầm hoàn toàn trái ngược với nàng.
Nam tử áo xanh bật thốt lên: “Bị vứt bỏ….bị vứt bỏ….” (ảnh định nói là “vị thần bị vứt bỏ” đấy ạ)
“Anh Lạc, tên ta là Anh Lạc!” Anh Lạc xen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-hoa-cam-ai/1491197/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.