Bóng người phía trước hơi lung lay, nhìn thật quen thuộc, nhưng lại trông cường tráng hơn bình thường rất nhiều. Cho dù đang mặc y phục màu tối, dưới ánh trăng vẫn phá lệ bắt mắt, vẻ mặt người đó bối rối, nhìn khắp nơi, thấy không có ai mới xoay người chạy vào rừng cây gần đó.
Anh Lạc ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, ánh trăng sáng càng làm màn đêm lộ ra vài phần u ám.
“Kẻ đó đâu?”
“Không để lại dấu vết nào!”
“Mau lục soát, không thể để yêu nghiệt này chạy thoát!”
Từ đằng xa truyền đến vài tiếng động ồn ào, có ánh sáng đang di chuyển, tiếng bước chân dồn dập về phía rừng cây.
“Ai đó?!” Có người đột nhiên hét lớn, giơ kiếm chém về phía bụi cây như muốn cắt trụi cả rừng cây này. Anh Lạc nhanh chóng lui mấy bước, lên tiếng
“Là ta!” Ánh mắt hơi tỏ ý cười tiến lên mấy bước, rời khỏi rừng cây.
“Nhị chủ!” Người nọ vừa nhìn thấy, hơi giật mình, vội lui về sau một bước, hành lễ nói: “Thì ra là Nhị chủ, lỡ tay mạo phạm, không biết tại sao đêm khuya Nhị chủ lại ở nơi này?”
Anh Lạc cười thân thiện, chậm rãi nói: “Ngủ không được, đi ra ngoài dạo một lát!” Nàng đảo mắt nhìn hơn mười người trước mắt, đều là đệ tử của Bạch Mộ, người nào cũng cầm kiếm sẵn sàng tư thế chiến đấu, người dẫn đầu này trông hơi quen, hình như là người đã đến xin nàng Lục hoa, tên gì nàng cũng không nhớ. Nhất thời nàng hơi nghi ngờ: “Các người….chẳng lẽ có chuyện gì không tốt sao?”
Người nọ biến sắc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-hoa-cam-ai/1491210/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.