Nàng đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói, rất đột nhiên, như xuất phát từ sâu trong cơ thể, truyền đến tứ chi. Toàn thân nàng như bị ngàn vạn lưỡi dao sắc bén cắt vào.
“Lạc Nhi!” Cảm giác được đau đớn của nàng, Miểu Hiên kinh hãi. Hắn nắm tay nàng xem mạch, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Đau….đau quá….” Nàng cố nặn ra âm thanh, đau quá, thật đau quá, từ trăm năm nay, nàng cũng chưa từng đau đến thế. Trái tim nàng như bị thứ gì đó quất vào, từng chút xé rách.
“Lạc Nhi!” Giọng nói Miểu Hiên trở nên nặng nề, trong giọng nói còn chứa sự bối rối, cố gắng giúp nàng truyền chân khí, lại không hề hiệu quả.
“Đau…đau….đau quá….” Nàng nắm chặt ống tay áo hắn, kêu đau, thỉnh thoảng cắn môi dưới, nhưng không cách nào giảm bớt đau đớn này, cơn đau càng lúc càng tăng lên, như muốn khiến đầu nàng nổ tung.
Mộ Tử Hân đi đến, sau khi sững sờ, sắc mặt xanh mét, đang muốn bắt mạch cho nàng, lại bị Miểu Hiên khéo léo tránh đi.
“Song Song?” Thính Phong cũng chú ý đến ồn ào bên này, tiến đến hai bước, nhìn về phía Lạc Song đang kêu đâu, vẻ mặt gấp gáp: “Nàng sao vậy?”
Miểu Hiên không đáp, chỉ càng dùng sức ôm chặt nàng, trên tay càng không ngừng truyền chân khí, muốn đè nén thứ đang cố lao ra khỏi thân thể nàng, lại bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ tấn công, đánh thẳng vào tâm can, trong miệng nếm được vị tanh, phun ra một ngụm máu. Hắn không kịp bình tĩnh lại đã thấy trên trán nàng dần phát ra ánh sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-hoa-cam-ai/1491223/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.