“Biến, cút ngay, đừng để ý đến ta!”
“Nguyệt Nhiễm, ta tên là Nguyệt Nhiễm!”
“Ngươi nói sao? Xích Cơ là mẹ ngươi!”
“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, ngươi biết không? Ngươi đồ ngu ngốc kia, ngu ngốc, không có đầu óc!”
“Muội là muội….Bà ta là bà ta!”
“Ta Nguyệt Nhiễm xin lấy linh hồn thề, đời này kiếp này sẽ liều chết bảo hộ Anh Lạc, không rời không bỏ! Thà phụ tất cả người trong thiên hạ, cũng không bao giờ phụ nàng!”
“Ta sẽ bảo vệ muội, tuyệt đối sẽ bảo vệ muội, không liên quan đến lời hứa với Xích cơ, ta chỉ muốn bảo vệ muội!”
Từng hình ảnh quen thuộc kia không ngừng hiện lên trong đầu nàng, tại sao cho đến giờ, nàng vẫn có thể nhớ đến những lời kia, đây vốn là chuyện mà nàng đã muốn quên đi cả trăm năm qua, nàng không muốn nhớ lại mà! Nhưng tại sao nó vẫn cứ hiện lên trong đầu nàng.
Đau quá, thật đau quá, cho dù là ngủ thiếp đi, cơn đau đớn vẫn cứ truyền đến, không hề có lúc thuyên giảm, nàng đã không thể phân biể rõ là nơi nào đang đau.
Nàng chưa chết sao? Cũng tốt thôi, sớm muộn gì cũng chết mà, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nàng đã lấy lại Thiên Kiếm, không còn gì để tiếc nuối nữa. Nếu muốn nói trên cõi đời này còn điều gì khiến nàng không yên lòng, vậy cũng chỉ lại mình ca ca thôi.
Hắn quá quan tâm nàng, từ nhỏ đã bảo vệ nàng trong vòng tay, không để nàng chịu chút oan uổng nào. Thà rằng tự mình chịu đau đớn, hắn cũng không để người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-hoa-cam-ai/1491244/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.