Một cao một thấp, hai người đứng trước của tiệm của người khác.
Bên cạnh có không ít người nhìn bọn họ, dù sao người đàn ông quần áo chỉnh tề, bộ dáng anh tuấn, trong ngực có chàng trai nhỏ mang hình dáng lê hoa đái vũ*.
* [Giải thích thành ngữ- lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.]
Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp.
"Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?"
Thẩm Thần hít hít mũi: "Em không muốn về nhà."
Lục Tranh không nói gì, Thẩm Thần lại nói: "Em vừa rồi muốn đi tìm Lan Khuê."
"Trúc Lan Khuê ở đại viện."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh: "Thật sự không muốn về nhà?"
Thẩm Thần nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Lưu Lương, cậu liền kháng cự: "Đi đâu đều được, em không về nhà."
Thẩm Thần kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cậu đang ở trong căn phòng của một khách sạn.
"Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài." Lục Tranh nói.
Thẩm Thần gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói: "Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?"
Lục Tranh cười một tiếng: "Bây giờ em còn lo chuyện này?"
"...."
"Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu."
"Vâng."
Lục Tranh gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Thẩm Thần, sau đó quay đầu lại nói: "Đói chưa, gọi đồ ăn đi."
Thẩm Thần vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh: "Mẹ em lúc nãy, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/2475180/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.