Những ngày mùa thu, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ cô đơn phơi bày đến không có chỗ trốn, ngẩn người đứng lặng dưới ánh mặt trời. Di động không ngừng reo lên, anh lại như quên mọi động tác, ánh mắt vẫn dõi theo Mẫn Nhu.
“Thiếu Tổng, tới lúc phải lên máy bay rồi”
Phía sau người trợ lý hồng hộc chạy theo Kỷ Mạch Hằng, sắc mặt có chút gấp gáp, nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng đứng bất động trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội tắt điện thoại, không quên giục nói.
Có trời mới biết, khi anh ta làm xong thủ tục, quay đầu lại thì chẳng thấy Thiếu Tổng đâu. TRong lòng vừa lo vừa bất an, còn mấy phút nữa là mấy bay cất cánh, anh ta cũng không muốn thiếu tổng bỏ lỡ cuộc hội nghị thương mai quan trọng này, nên cuối cùng kẻ xui xẻo vẫn là anh ta/
Kỷ Mạch Hằng nghe trợ lý gọi mình, ánh mắt lóe lên khôi phục sự lạnh lẽo, đôi mắt từ xa dời lại quay người đi về phía thang máy.
Trợ lý khó hiểu phóng mắt về phía Kỷ Mạch Hằng nhìn, chỉ nhìn thấy khách du lịch đi qua lại không hề thấy có gì khác thường. Anh ta nhíu mày, xoay người đuổi theo Kỷ Mạch Hằng, sau đó báo cáo công việc đã sắp xếp.
“Thiếu Tổng, tôi đã đặt sẵn khách sạn bên New York, cuộc họp diễn ra ở..”
Kỷ Mạch Hằng chỉ nhẹ nhàng đáp, không hề nói nhiều lời, một mình chìm đắm trong thế giới của anh, làm cho anh trong lúc nhất thời không thấy có bóng người đang chạy tới.
“Thiếu tổng, cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/277795/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.