Cả một biển hoa huân y, cô dâu giữ lấy cà vạt của chú rể, bướng bỉnh hôn lên đôi môi anh, ánh sáng từ máy chụp ảnh lóe lên, Lục Thiếu Phàm đột nhiên giữ lấy cô, vẻ mặt muốn hôn cô sớm đã không còn cái gọi chính nghĩa.
“Ok”
Nhiếp ảnh gia hài lòng la to, Lục Thiếu Phàm vẫn không có ý buông cô ra, hai mắt đen hơi khép lại ẩn chứa sự mê luyến, từ từ áp sát hôn cô, khiến cô có chút kháng cự anh không được quá đáng.
“Lục..”
Trước khi cô kịp lên tiếng, anh đã rời khỏi môi cô, chăm chú quan sát dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô, khóe môi cong lên, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười xấu xa, Mẫn Nhu tính xấu hoa lấy hoa đánh vào người anh thì bắt gặp đôi mắt nóng cháy của Lục Thiếu Phàm liền giật mình quên cả phản ứng.
Đợi cô lấy lại tinh thần thì trước mắt Lục Thiếu Phàm đã biến mất, chỉ còn lại một màu tím mịt mờ, Mẫn Nhu xoay người muốn tìm Lục Thiếu Phàm, dưới chân chợt cảm thấy trống rỗng, cả người đã bị Lục Thiếu Phàm ôm vào lòng.
Bàn tay trắng nõn của Mẫn Nhu vòng chặt lấy cổ Lục Thiếu Phàm, ngửa đầu nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của anh, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào, thấy anh bước về phía mọi người, Mẫn Nhu xấu hổ nhỏ giọng nhắc nhở.
“Mau để em xuống, em tự đi là được rồi”
Lục Thiếu Phàm không nghe lời cô, ánh mắt trong suốt nhìn xuống chỉ thấy hai gò má cô đỏ bừng, trên mặt lại cười vui vẻ, ôm lấy tay cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/822193/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.