Dưới ánh sáng ấm áp của phòng ăn, Lục Thiếu Phàm ngồi trước bàn, ăn chén cơm khuya, cử chỉ ưu nhã vừa phải, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn bóng người mảnh mai im lặng ngồi đối diện, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh: “Em cứ nhìn vậy, mặt anh cũng không nở hoa được đâu!”
Mẫn Nhu chăm chú nhìn Lục Thiếu Phàm nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng chuyển gương mặt anh xuống cằm dưới, nghe anh chế nhạo cô cũng không xấu hổ mà phản bác lại, môi cong lên, miễn cưỡng hừ một tiếng, hai cánh tay chống cằm, tiếp tục không chớp mắt nhìn Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm đặt chiếc muỗng sứ xuống, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, rồi đứng dậy, bưng chén cơm đi tới bên cạnh Mẫn Nhu, một tay ôm lấy cô, tay còn lại bưng chén cơm, dụ dỗ Mẫn Nhu nói: “Há miệng ra ăn một muỗng nào, đừng để con chúng ta đói bụng”
Mẫn Nhu giống như người máy nhận lệnh, ngoan ngoãn mở miệng, nuốt xuống thức ăn đã được Lục Thiếu Phàm thổi cho bớt nóng. Trong mắt cô là dáng vẻ cẩn thận dịu dang của anh, nơi cổ họng dâng lên hương vị ngọt ngào lan tỏa tận đáy lòng
Bữa ăn tối này là chuẩn bị cho Lục Thiếu Phàm, nhưng cuối cùng tất cả đều vào bụng Mẫn Nhu, nhìn chén cơm trống rỗng, Mẫn Nhu ngại ngùng đưa mắt nhìn sang nơi khác. Trong miệng cô vẫn còn ngậm thức ăn, Lục Thiếu Phàm cười liên tục nhìn cô, tựa như nhìn cô ăn anh còn thấy vui vẻ hơn là mình ăn.
“Anh không ăn sao?”
Thấy Lục Thiếu Phàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/822296/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.