Mẫn Chí Hải sau khi xem xong đống bùa màu vàng vẻ mặt cũng kinh hãi, nhìn sơ qua cũng biết đó là ngày sinh tháng đẻ của Mẫn Nhu, gương mặt đen lại hơn phân nửa, lớn tiếng quát Mẫn Tiệp:
“Chuyện này là sao? Từ đâu mà con có được mấy cái thứ tà đạo này, Tiểu Nhu là em con, sao con có thể ác độc nhẫn tâm làm chuyện nham hiểm như thế.
Trước sự quở trách của Mẫn Chí Hải, Mẫn Tiệp hừ nhẹ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, tựa vào trong ngực Hồng Lam, biểu hiện không hề biết hối cả khiến Mẫn Chí Hải tức đến thiếu chút nữa là hộc máu.
“Đây chính là những gì mà chị tiếp thu được khi ra nước ngoài học sao, vì tài sản có thể không nhận cả người thân?!”
Mẫn Tiệp hai mắt đẫm lệ, cắn môi, ngụy trang bản thân, muốn nhân cơ hội này tranh thủ sự thương hại của Mẫn Chí Hải. Mẫn Nhu đã quá quen với chút kỹ xảo của Mẫn Tiệp, cô cũng không còn cảm giác thương hương tiếc ngọc.
“Lo lắng tôi chiếm Mẫn thị, lo lắng tôi lấy đi tài sản Mẫn gia sao?”
Mẫn Nhu cười nhẹ ngồi xổm xuống, ánh mắt khiêu khích nhìn vẻ mặt xanh mét của Mẫn Tiệp từ trên xuống dưới, đầu ngón tay xoa nhẹ nơi đỉnh đầu bị kéo, lòng ngón tay dừng lại ở hai bên huyệt thái dương, cười đến gió xuân ấm áp:
“Chị không cần phải lo nhiều thế đâu, vì tất cả những điều chị lo đều sẽ thành sự thật, không cần chị phải phí công khổ tư đến nỗi đêm không thể ngủ say, không đáng đâu”
Giọng Mẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/822333/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.