Hộp bánh bể nát rơi xuống chân Tô Noãn, Mẫn Nhu đột nhiên dừng lại vì Cơ Tố Thanh đã hờ hững xoay người bỏ đi, ở phòng tranh tiếng cửa nặng nề đóng lại, chiếc chuông gió lay động phát ra âm thanh thanh thúy.
Mùi kem hòa vào không khí, vừa ngọt ngào lại chua xót.
Mẫn Nhu nhìn bóng lưng Tô Noãn, cô ấy vẫn đứng đó không hề di chuyển, Mẫn Nhu cảm thấy thời gian như lắng động không ngờ Tô Noãn đột nhiên xoay người, đôi mắt mọng nước.
Khi cô ấy nhìn thấy Mẫn Nhu đứng cách đó không xa liền kinh ngạc, ngũ quan sạch sẽ dính chút kem vừa khiến người ta buồn cười vừa đồng tình, Mẫn Nhu mấp máy tính an ủi, cô bước lên đưa cho Tô Noãn khăn giấy.
“Lau đi”
“Cảm ơn cô”
Cổ họng Tô Noãn có hơi khàn khàn, lúc nhận lấy khăn giấy thì đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào da thịt ấm áp của Mẫn Nhu, cô ấy thoáng lúng túng xoay người tính bỏ đi.
“Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu để tôi kêu tài xế đưa cô đi”
Mẫn Nhu cảm thấy một cô gái gầy gò lại lẻ loi đi trên đường rất khó để khiến người ta không thể cảm thấy đáng thương, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng cô ấy thế này mọi người sẽ càng chỉ chỉ chõ chõ.
“Không cần”
Tô Noãn khẽ cong môi, không đáp ứng ý tốt của Mẫn Nhu. Cô ấy đi lướt qua Mẫn Nhu, mỗi bước đi đều chậm chạp có vẻ hơi khó khăn trong việc di chuyển, nhưng cô ấy không hề quay đầu lại, không ngừng bước đi.
Mẫn Nhu nhìn bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/822392/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.