Đệ cửu chương
Vương Lăng cười, “Tất nhiên là nhàn của thanh nhàn rồi”, Ứng Cảnh Lan cũng phì cười: “Lẽ nào Thiếu Hiền huynh còn tưởng huynh ấy muốn làm hiền[1] thần sao?”
Cơ Dung Quân nghẹn một họng nói không ra lời, Vương Lăng đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, ta đi dặn trù phòng chuẩn bị chút đồ ăn”, Ứng Cảnh Lan nói, “Đan Chu ca, đừng quá phức tạp, làm chút đồ ăn là được rồi, có rượu càng tốt.”
Cơ Dung Quân thản nhiên nói: “Dục Ngạn hiền đệ đừng quá khách khí.”
Ứng Cảnh Lan gật đầu: “Ta có khách khí bao giờ đâu”, Vương Lăng xoay người lại hỏi Cơ Dung Quân: “Trong nhà cơm canh đạm bạc, công tử nếu không chê hãy lưu lại cùng dùng cơm, thế nào?”
Cơ Dung Quân đáp: “Nếu Dục Ngạn hiền đệ cũng đã thân thiết như người nhà, vậy ta cũng không nên giả vờ khách sáo”, liền đó vui vẻ đồng ý. Vương Lăng lại hỏi y có cái gì không ăn được không, y chỉ khẽ cười: “Ta ăn cái gì cũng được, không có gì cố kỵ”. Vương Lăng kinh ngạc: “Ta nhớ Cơ công tử ngươi không ăn được hẹ, cũng không ăn tỏi.”
Cơ Dung Quân nhãn thần sáng lên, chăm chú nhìn Vương Lăng: “Ngươi ngay cả chuyện này cũng biết, thật ra ta ăn một chút cũng được, bất quá đúng là không thể ăn nhiều.”
Vương Lăng hơi cười: “Bởi vì lần trước khi đi uống rượu, ta thấy khi ngươi gắp thức ăn đều tránh hai thứ này ra, nên đoán là ngươi không ăn được. Những người còn lại trong nha môn ta đều biết hết, Đường Tri hiền đệ cũng có nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thuy-thanh-son/562333/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.