Trên thế gian rất nhiều việc đều có hai mặt , ví dụ như trời và đất, âm với dương, trắng và đen, lòng người cũng vậy, có chính, có tà, có tốt ,có xấu. Đương nhiên, trong cuộc sống này vẫn có một bộ phận những người vừa chính vừa ta.
Có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, ngày qua đi đêm lại tới để rồi sau đó là ánh sáng của bình minh. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, mỗi ngày trôi qua một cách tự nhiên, lặp đi lặp lại làm cho con người hình thành thói quen, đôi khi còn quên mất sự tồn tại của nó.
Đối lập với ánh sáng là bóng tối.
Bóng tối là một thứ kỳ lạ và khá thú vị, bên kia nó là ánh sáng, khi bóng tối xuất hiện thì tất nhiên sẽ không có ánh sáng, cho nên đối với đại đa số sinh linh trên thế gian mà nói, bóng tối là một mảnh đen kịt làm người ta có mắt nhưng không nhìn thấy được gì.
Đôi khi bóng tối có thể lừa gạt được ánh mắt của con người, người thông minh thường tin tưởng vào những điều mình tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ cần bóng tối che đi hai mắt thì sẽ sinh ra các loại ảo giác, ví dụ như:
Một vực sâu không đáy.
Dưới ngọn cô phong là cốt sơn sâu không lường được, nó đắm mình trong bóng tối cùng với hằng ha sa số bạch cốt, nó…làm người ta có cảm giác đi thông đến vực sâu Cửu U Minh Phủ.
Thẩm Thạch liều mạng nhảy xuống vực sâu bởi vì hắn không muốn mình và tiểu trư bị vô số quỷ vật xé rách rồi nuốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-tien/875791/quyen-2-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.