"Phù Lục?"
Thẩm Thạch ngắn gọn rõ ràng: "Vâng."
Mặt Chương Nghĩa Huy hiện lên vẻ thận trọng lần thứ hai, nhìn hắn: "Phù Lục chi đạo tuy chỉ được coi là tiểu đạo, nhưng trong đó rất phức tạp khó khăn, so với Ngũ Hành thuật pháp thì chỉ hơn chứ không kém, ngươi đã nghĩ kỹ hay chưa?"
Thẩm Thạch im lặng một lát, gật đầu.
Thanh âm của hắn đột nhiên nhỏ hẳn đi, cười khổ một tiếng, thở dài, xem đã từng chịu không ít đau khổ về phù lục chi đạo.
Thẩm Thạch im lặng một lúc, chợt hỏi: "Chương sư huynh, ở đây ngươi có giấy bút không?"
Thẩm Thạch mỉm cười: "Cho ta mượn."
Cách thức cầm bút cực kỳ chuẩn mực, không chút run rẩy, nhưng chữ viết ra lại vô cùng vặn vẹo, ngoằn ngoèo khó xem, căn bản không giống chữ viết chút nào, mà giống một bức họa phức tạp quái dị hơn. Chương Nghĩa Huy đứng cạnh, thần sắc trên mặt dần dần trở nên cổ quái.
Vẽ xong bức thứ nhất, Thẩm Thạch không dừng lại, vẽ tiếp sang bức thứ hai, sau đó bức thứ ba, thứ tư. . . Những bức vẽ về sau rối rắm khó hiểu, người thường nhìn vào là thấy hoa mắt váng đầu, nhưng Thẩm Thạch lại hình như đã quen, sắc mặt nhàn nhạt cực kỳ bình tĩnh, cứ thế vẽ một hơi mười bức phù văn.
Lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt Chương Nghĩa Huy đã trở nên cực kỳ khiếp sợ, một lúc lâu không biết phải nói gì, thật lâu sau mới cất tiếng, giọng nói chát chúa lạ thường: "Đây, đây là mười loại phù văn của Âm Dương Ngũ Hành, Sao, Sao ngươi lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-tien/875986/quyen-1-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.