Lục Yên đặt tay lên bụng, nở nụ cười ngọt ngào.
Anh lặng lẽ nhìn cô, trái tim như bị tan chảy.
Tạ Đạo Niên coi cô như vật báu mà ôm vào trong ngực, dịu dàng nói: "Yên Yên a, suy nghĩ của em thật đúng là thiên mã hành không*."
(*thiên mã hành không: Thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là không có giới hạn, không kiềm chế. Chỉ người bốc đồng, không thực tế.)
"Vì vậy mới chia sẻ với anh a."
"Trường Canh, còn anh, anh có cảm nghĩ gì khi xem phim?"
Tạ Đạo Niên nhắm mắt lại một lúc, nhớ lại nhà tù Shawshank.
"Bị dồn vào chỗ chết nhưng vẫn sống lại được(1),che giấu tài năng, trầm đắc trụ khí(2)." Anh trầm ngâm một lúc, "Và sự ẩn nhẫn khi bị áp bức và lăng nhục."
(1)Bị dồn vào chỗ chết nhưng vẫn sống lại được: từ gốc (hán việt) là Trí chi tử địa hậu sinh, là danh ngôn Trung Quốc.
(2) Trầm đắc trụ khí: Thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là người đối mặt khó khăn sẽ biểu hiện lạnh nhạt, đối mặt hiểu lầm thì biểu hiện hờ hững và sẽ không nông nổi.
Cố gẵng nhẫn nại hết sức, để đợi thời cơ tốt nhất đến.
"Và khi ở trong cảnh ngục tù vẫn có thể khổ trung tán nhạc*."
(*khổ trung tán nhạc: Thành ngữ Trung Quốc, tìm kiếm niềm vui trong sự đau khổ.)
"Trường Canh, chúng ta đúng là hoàn toàn khác nhau."
Anh mỉm cười, "Thì cầu đồng tồn dị*."
(*cầu đồng tồn dị: là một thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là: tìm đến cái chung nhưng vẫn giữ được cái riêng.)
Lục Yên mỉm cười rúc đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-yen-anh-yeu-em/693895/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.