Editor: Đào Tử
________________________
Đi tới bậc thang chỗ dưới hiên, Kỳ Thiện đưa tay cởi mũ rộng vành xuống, khom người đặt guốc gỗ sóng đôi tại chỗ ráo, nhấc vạt áo lên chân trần đạp lên bậc thang. Gỡ bầu nước giắt trên cột gỗ, múc trong chậu nước mưa dưới hiên, rửa đi nước bùn dính trên chân.
Thẩm Đường cũng cởi guốc mộc, vô thức đi tìm giày đi trong nhà, quét một vòng không tìm được thứ có thể thay thế. Kỳ Thiện cuộn vạt áo dính bẩn lên cột cố định vào chỗ đầu gối, lấy trong tay áo ra khăn chuyên dụng lau sạch nước đọng ở chân, rồi đưa bầu nước cho Thẩm Đường.
Động tác hai người không tính chậm, mà nam nhân trung niên đã cởi cặp guốc mòn đế không thế nào vừa chân kia, chân trần giẫm lên bậc gỗ, lưu lại mấy dấu chân mang theo nước bùn ẩm ướt —— Tuy rằng nội viện quét dọn rất sạch sẽ, nhiều nơi trải đá, nhưng mưa to vẫn đọng ra hố nước bùn, rất dễ bẩn chân —— Nhìn thấy hai người Thẩm Đường bận rộn một trận, hắn cười thành tiếng.
"Hai vị tùy ý là tốt rồi, không cần phiền toái như vậy."
Thẩm Đường nghe xong lời nam nhân, dùng hai bầu giội chân sạch sẽ, cười đem bầu nước kia ném vào bồn đá, loảng xoảng hai tiếng giẫm lên bậc gỗ.
Lời Kỳ Thiện mang mấy phần nghiêm khắc.
"Ấu Lê, cấp bậc lễ nghĩa của đệ đâu?"
Thẩm Đường cười ngoắc anh ta: "Không phải nói khách theo chủ sao? A huynh quá đa lễ rồi, còn không mau lên tránh mưa?"
Kỳ Thiện hít sâu một hơi, tựa như hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/1261942/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.