Editor: Đào Tử
___________________________
Chử Diệu nghe vậy cẩn thận bắt mạch cho Thẩm Đường.
Mạch tượng rất khỏe, khí huyết tràn đầy, rõ ràng là trạng thái khỏe mạnh đến có thể tay không vật chết mấy con trâu, cũng không có dị thường. Ông không yên lòng lại đổi cái tay khác bắt mạch, mạch tượng giống vậy, không khỏi bỏ đi lòng nghi ngờ và lo lắng.
Ông trấn an Lâm Phong: "Ngũ lang không sao cả, có lẽ là cô quá mệt mỏi sinh ra ảo giác? Sớm đi ngủ, dưỡng đủ tinh thần rồi nói."
Lâm Phong buông tay vuốt ve cái trán xuống.
Nét mặt chợt lóe mê mang và hoài nghi.
Có lẽ, mình thật sự là quá mệt mỏi sinh ra ảo giác?
Dựa theo nguyên tắc không làm phiền người ta thêm, Lâm Phong nuốt lời chất vấn xuống, thuận theo gật đầu, bỏ qua việc này. Chử Diệu thấy thế hạ màn xe xuống, khôi phục tư thế nghỉ ngơi lúc trước, nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Phong hai tay ôm đầu gối, cằm tựa vào đầu gối như cũ.
Không biết là thật vậy hay là khác, lần này nhắm mắt cơn buồn ngủ mau chóng ập tới, đúng là một giấc không ngủ mơ đến mặt trời treo cao.
Một đêm mộng đẹp giống cô bé, còn có Thẩm Đường.
Nhưng Thẩm Đường thuộc về lúc ngủ thì ngon, ngủ đến quên trời quên đất cũng không muốn tỉnh, nhưng vừa mở ra mắt toàn thân đều đau như chịu cực hình. Toàn thân không một chỗ không đau. Hơi nhíu mày, lông mi khẽ rung động, chậm rãi mở mắt ra.
Lúc đầu, hai mắt nhìn vào hư không, không có chút tiêu cự, nhưng theo ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/1262089/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.