Editor: Đào Tử
____________________________
Liên quan tới chuyện cưỡi lợn, Thẩm Đường có thể giảo biện hai câu.
Lần trước ăn cơm từng đề cập chăn lợn, chất thịt lợn thiến thơm ngon và một chút hạng mục cần chú ý khi nuôi heo, cô nghĩ việc này sẽ không thành —— Có lẽ ngày nào đó tâm huyết dâng trào sẽ đi bắt mấy con lợn về nuôi —— Ai ngờ ngày hôm sau, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xiên vào phòng, cô mở to mắt từ trên giường ngồi dậy, cô nhóc Lâm Phong vừa lúc bưng nước dùng rửa mặt tới, trên gương mặt khó nén vui mừng.
"Hôm nay có chuyện tốt gì?" Cô súc miệng lau mặt xong, trêu chọc nói, "Khóe miệng cong sắp chạm tới tai luôn rồi kìa."
Lâm Phong rõ ràng đã vui mừng tít mắt lại ra vẻ nghiêm túc, còn cố gắng hạ tông để cho mình trông thành thục: "Chử tiên sinh không cho nói, nói là muốn lang quân tự mình xem mới bất ngờ."
Thẩm Đường không hiểu ra sao, nhưng vẫn dỗ được Lâm Phong ra ngoài, sửa sang vạt áo trong xong, thay đổi quần áo sạch sẽ. Lấy tay chải tóc thành một chùm, dùng lược gỗ chỉnh tóc mai chảy suông, miệng ngậm dây thừng, vừa cột vừa đi ra khỏi phòng.
Lâm Phong sớm đã đợi không kịp.
"Lang quân mau mau." Cô nhóc nhỏ giọng thúc giục.
"Đừng hối mà, chẳng phải ta đang đi sao?" Hiếm khi nhìn thấy Lâm Phong đang để tang lộ ra tính trẻ con tuổi tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/1262105/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.