Editor: Đào Tử
__________________________
Thẩm Đường nghiến răng nghiến lợi, răng hàm mài vang ken két.
Cô có đầy đủ lý do hoài nghi Kỳ Thiện cố ý.
Thế mà không nhắc nhở cô! ! !
Nghĩ đến từng cái bánh nướng, từng quả mơ, từng viên đường mạch nha, từng vò từng vò rượu... Mỗi một cái, mỗi một quả, mỗi một viên, mỗi một vò, hiệu suất cực kỳ chậm đọc đến miệng đắng lưỡi khô.
Tựa như áp phích cô cực khổ vẽ ra, vẽ từng tấm áp phích giống nhau như đúc, sắp hoàn thành nhiệm vụ giao cho bên A, kết quả có người hỏi cô vì sao không đi tiệm in sao chép mấy bản ——
Má, cái này cmn có thể photocopy ư? ? ?
Thế trước đó cô làm chăm chỉ vậy làm gì? ? ?
Chỉ có thể cắn răng nuốt một ngụm máu già vào bụng.
Nhưng ——
Nội tâm Thẩm Đường móc ra quyển sổ nhỏ, ghi lại món nợ này!
Cô không cố gắng che giấu cảm xúc, đương nhiên Kỳ Thiện sẽ không bỏ qua hai chữ "Ôm thù" trên mặt Thẩm Đường, không khỏi bật cười.
Thẩm Đường: "..."
╯︵┻━┻
Cái tên này tuyệt đối đang xem thường mình.
Cô càng tức giận hơn, đang định lôi kéo Địch Nhạc thành "Đồng minh", đã thấy đối phương đang thất thần, vẻ mặt vừa hiếu kỳ vừa khó hiểu, cho đến khi cô đưa tay lắc lắc trước mặt cậu ta mấy lần mới bỗng dưng hoàn hồn.
"Tiếu Phương nghĩ gì thế? Chuyên chú vậy?"
"Ta đang suy nghĩ ngôn linh kia."
Lông tơ Thẩm Đường muốn sững lên, tỏ vẻ kháng cự mãnh liệt: "Ngừng ngừng ngừng —— Hiện tại ta không muốn nghe câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/1262117/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.