Editor: Đào Tử
_________________________________
Kỳ Thiện cười gằn bổ sung: "Ngươi muốn nói, người chết chỉ là một con kiến không quan trọng, xuất thân thấp hèn sao? Cho nên ngươi liền yên tâm thoải mái cho rằng 'Kỳ Thiện' cũng nên không thèm để ý giống như ngươi? Sâu kiến mà thôi, dù sao qua mấy năm cũng sẽ quên lãng..."
Quận thủ bị chất vấn đến nỗi yên lặng không nói, hồi lâu mới ngượng ngùng nói nhỏ: "Mặc kệ ngươi tin hay không, ta không muốn hại người, ta chỉ là..."
Hắn chỉ là cái gì?
Hắn chỉ là muốn có tiền đồ mà thôi.
Ai tham gia kỳ thi đặc biệt đó không phải vì điều này?
Nói cái gì mà đền đáp quốc chủ, tạo phúc vạn dân, rạng danh điện ngọc... Những lời nói rỗng tuếch ấy, cũng chỉ để lừa gạt người khác, thuận tiện dát vàng trên mặt thôi. Thừa nhận đi, ai vào con đường làm quan không phải là vì làm rạng rỡ tổ tông, không vì vinh hoa phú quý?
Hắn cố gắng vì tiền đồ của mình thì có lỗi gì chứ?
Có ai không sứt đầu mẻ trán nỗ lực vì tiền đồ?
Cho dù hại chết người thật, chẳng lẽ là dự tính ban đầu của hắn ư?
Cùng lắm là "Ta không giết người, người lại bởi vì ta mà chết" thôi!
Đối mặt với bất luận kẻ nào khác, hắn đều có thể hùng hồn đầy lý lẽ nói ra những lời này, hắn không sai! Người bên ngoài cười mỉa hắn tiểu nhân, hắn cười người ngoài cả đời không làm việc lớn được, cụm từ "châm chọc" chẳng qua là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940104/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.