Editor: Đào Tử
________________________________
"Hey, anh nhìn mặt trời đỏ rực như cái bánh nướng kìa..."
"Nó vừa dẹp vừa tròn..."
Thẩm Đường là người không thể ngồi yên không nói chuyện.
Khi cô có hứng thú, cô sẽ ngâm nga một vài câu hát ngay cả cô cũng không quen thuộc. Bài hát chẳng thành bài hát, giai điệu chẳng thành giai điệu, còn có thói quen xấu là sửa lời lung tung, hát không xong thì lẩm nhẩm mơ hồ.
Giọng điệu lệch tông khó nghe.
Nhưng cô vẫn hát rất vui vẻ.
Người duy nhất không vui, có lẽ là Kỳ Thiện.
"... Hey, anh tựa như giọt mưa mùa xuân, làn gió mùa hạ, quả táo mùa thu, ngọn lửa mùa đông, thiêu đốt trái tim em, hey hey —— Cưng ơi thiêu đốt trái tim em đi!" Thiếu niên mười một mười hai tuổi, giọng hát trong trẻo réo rắt, phóng khoáng rõ ràng, the thé hơn nhiều so với thiếu niên cùng tuổi.
Âm lượng không lớn, nhưng rất có sức xuyên thấu.
Kỳ Thiện: "..."
Mỗi khi Thẩm tiểu lang quân hát, anh ta lại phàn nàn tai mình quá thính, văn tâm có tác dụng tăng cường năm giác quan, điều này khiến anh ta dù cách Thẩm Đường sáu bảy trượng cũng có thể nghe rõ cô hát gì. Anh ta không thể chạy xa hoàn toàn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng tra tấn.
Anh ta cũng đã từng thử cấm Thẩm Đường hát.
Thẩm Đường lập tức trả đũa, cấm ngôn đoạt tiếng gấp đôi, hát lạc giọng gấp đôi, lời bài hát càng th* t*c, nhiệt tình phóng khoáng.
Tổn thương lẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940112/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.