Editor: Đào Tử
________________________________
Cũng không phải có thành kiến.
Chẳng qua Trịnh Kiều và hai huynh đệ của y, ai cũng như cái hầm phân, không ai thơm hơn ai. Bọn họ đánh nhau, dân lành lại chịu khổ.
Thẩm huynh giúp đỡ hai huynh đệ đó cũng là tiếp tay cho kẻ ác!
"Sững sờ gì đó, đi mau đi mau!"
Binh lính thúc giục Địch Nhạc, có vẻ nếu cậu ta còn sững sờ nữa sẽ bị đá một cú. Địch Nhạc nở nụ cười ngây ngô, liên tục nói: "Binh gia đừng giận, binh gia đừng giận, ta đến ngay đây!"
Chỉ thấy cậu ta xoay cổ tay, roi trong tay khẽ rung, đàn trâu và dê dừng lại liền ngoan ngoãn đi theo lệnh.
Địch Nhạc trước đây là người hiếu động thích học mọi thứ, đã học được kha khá chiêu thức chăn trâu chăn dê, giả làm người chăn trâu cũng rất giống. Những binh lính không nghi ngờ gì, coi bọn họ là dân thường mà sai khiến, thuận lợi trà trộn vào doanh trại của phản quân.
Họ đưa đàn trâu dê đến nơi định trước.
Binh lính lại sai sử bọn họ chăm sóc tốt đàn trâu dê.
Đây đều là "Lương thảo", sau này sẽ giết để bổ sung đồ ăn cho binh lính. Còn về quy định trâu cày không được thịt?
Ha ha, không phải trâu của bọn chúng.
Bọn chúng cũng không biết cày ruộng.
Giết rồi ăn vào bụng, không giết thì chẳng biết ai sẽ hưởng lợi nữa.
Khi không còn ai để ý đến họ, Địch Nhạc vừa giả vờ cho trâu ăn vừa lén nhỏ giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940115/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.