Editor: Đào Tử
________________________________
Lúc gia nhân đến bẩm báo, Ô Nguyên còn thầm nghĩ "đúng là tâm đầu ý hợp", đám người này tự mình tìm đến cũng đỡ cho hắn nhiều phiền phức. Ai ngờ vừa gặp mặt, mới hay bọn họ ai nấy đều khóc lóc bi thương hoặc cau mày cau mặt, cứ như thể mồ mả tổ tiên bị người ta đào bới sạch sẽ.
Thấy vậy, Ô Nguyên giật thót mình, nhịn không được thầm nghĩ đám người này rốt cuộc đang giở trò gì, tranh thủ chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hắn vừa định mở miệng chào hỏi đôi câu, tiện thể dò hỏi bọn họ, đừng có lúc này đến đây gây xui xẻo cho hắn.
Bài diễn văn trong bụng còn chưa bắt đầu, một người trong bọn họ đã ấm ức mắt đẫm lệ, tiến lên trình bày oan ức, hy vọng quận phủ có thể cho mượn người.
Ô Nguyên vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nghe thấy hai chữ "mượn người".
Liền nói: "Mượn người? Các vị cũng thấy tình hình hiện nay đấy, quân phản loạn đang rình rập bên ngoài thành, chúng ta đã đến tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, binh lực trong thành không dám lơ là. Điều người... Không phải ta không muốn, mà là thật sự không thể điều động nhân lực..."
Đối phó với kiểu "lưu manh" đến "mượn" này, "lấy gậy ông đập lưng ông" mới là biện pháp tốt nhất. Ô Nguyên lập tức đổi thành vẻ mặt khó xử, thở dài: "Nói ra thật hổ thẹn, đêm qua ta còn đang nghĩ, có nên mặt dày xin mượn các vị bộ khúc tư thuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2942092/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.