Editor: Đào Tử
_______________________________
Tín sứ quận Lỗ Hạ nhìn lá cờ chữ "Lỗ" dính đầy vết máu khô, cháy đen một nửa vẫn hiên ngang phấp phới, sau khi xuống ngựa vội vàng bước tới. Hắn chẳng màng bùn đất, hai đầu gối phịch một tiếng quỳ sụp xuống, âm thanh nặng nề khiến người nghe cũng thấy đau cả đầu gối.
Hai mắt đỏ hoe, nước mắt hắn không ngừng tuôn rơi.
Hắn cung kính hành lễ về phía tường thành.
Trong lòng cũng cảm tạ trời xanh thương xót.
Trị sở quận Lỗ Hạ vẫn giữ vững, thành công cầm cự đến khi viện binh tới.
Hắn nghẹn ngào khóc nức nở, nhưng xung quanh không ai cười nhạo hắn —— thử đặt mình vào hoàn cảnh của hắn xem, có lẽ cảm xúc của bọn họ còn kích động hơn cả tín sứ, bởi vì trước khi đến trị sở, bọn họ đều nghĩ rằng trị sở quận Lỗ Hạ đã thất thủ.
Nếu thất thủ, ha ha.
Theo những gì đám lưu dân thảo khấu làm lan truyền khắp nơi, ai mà không biết kết cục của những nơi bị lũ châu chấu này nhắm vào?
Mười nhà thì chín nhà trống không, xác người la liệt.
Thủ đoạn tàn sát đẫm máu không thua gì Trịnh Kiều năm xưa, thậm chí còn hơn, khiến người ta phải kinh hãi.
Cần biết rằng, trong mắt không ít người ngoài, thủ đoạn của Trịnh Kiều vẫn chưa được coi là tàn nhẫn —— bởi vì y chỉ cho phép binh sĩ cướp bóc của cải trong bảy ngày đầu sau khi phá thành.
Qua bảy ngày này thì không được phép làm điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2944224/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.