484
Tuân Trinh nghe vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ông cũng nhìn ra Chử Diệu là dê đầu đàn trong số thuộc hạ của Thẩm Đường, chỉ cần hắn chịu ra mặt gánh vác việc này thì cơ bản đã thành công. Còn việc "tiền trảm hậu tấu" có khiến vị Thẩm quân kia khó chịu hay không? Đây cũng coi như một thử nghiệm nhỏ của Tuân Trinh.
Trong lòng vị Thẩm quân này, rốt cuộc tính mạng của dân chúng quan ải quan trọng hơn, hay năm ngàn lượng vàng quan trọng hơn?
Một người chỉ mê muội vật ngoài thân mà đánh mất lòng nhân từ thì không phải bậc minh quân, càng không phải là chủ công ông tìm kiếm.
Có lẽ đã nhìn thấy tia hy vọng, bầu không khí trong trướng bỗng chốc thay đổi, không còn nặng nề như trước nữa mà trở nên thoải mái vui vẻ, Chử Kiệt thậm chí còn lấy ra mấy vò rượu ngon cất giữ bấy lâu. Cái gọi là rượu ngon được cất giữ kỳ thực chỉ là quân nhu vật tư được đưa đến từ trị sở quận Lũng Vũ.
Văn sĩ văn tâm và võ giả võ đảm, ngoại trừ một số người kỳ quặc, tửu lượng đều thuộc hàng thượng thừa, uống mấy vò cũng không say.
Chử Kiệt lại lấy danh nghĩa cảm tạ Tuân Trinh, chúc mừng ông thuận lợi trở về quan ải, Tuân Trinh tự nhiên không tiện từ chối.
"Điều kiện trong quân khó khăn, chỉ có thể uất ức cho tiên sinh vậy."
Tuân Trinh đáp lễ: "Không dám."
Vừa uống một ngụm, ông đã nhận ra chút vấn đề.
Không phải rượu kém
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2944461/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.